“Cho dù địa điểm xảy ra vụ việc hẻo lánh nhưng ngày đó cũng có đội tuần tra đi qua, xin điện hạ hãy cho gọi nhân chứng tới, chỉ cần đối chất với Dao Quang tướng quân là sẽ biết được chân tướng sự việc.”
Dao Quang tướng quân giận dữ nói: “Ngươi nói láo.”
Đậu Trường Sinh giơ tay ngăn Dao Quang tướng quân lại, ánh mắt nhìn về phía chứng tướng và đặc biệt là vị Trần Vạn Long này, nhưng không có một ai chủ động đứng ra thanh minh cho Dao Quang tướng quân. Ánh nhìn chủ yếu đều tập trung vào Bắc Đẩu thất tướng, đó là các tướng lĩnh xuất thân từ Đại Chu và có quan hệ thân thiết với Dao Quang tướng quân, nhưng cũng không có ai lên tiếng giúp đỡ.
Cuối cùng Đậu Trường Sinh nói:
“Cho mời nhân chứng.”
Không bao lâu sau, có vài người đi vào trong lều lớn trung quân.
Đậu Trường Sinh nhìn người đứng đầu mà trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực, bởi vì người tới chính là lão Trần - người mà Đậu Trường Sinh rất quen thuộc.
Vị này cũng chưa đến Nam Quân được bao lâu, có lẽ lúc lão Trần rời khỏi Thần Đô đã biết Tương Vương xảy ra chuyện bất ngờ rồi, nên chủ đến đến giúp đỡ, không thể chứng kiến chuyện trước khi chết của Tương Vương được.
Hắn hoàn toàn quên mất rằng, bởi vì triều đình muốn hắn xuôi nam tra án nên hắn mới biết sớm, chứ thực ra tin tức này đã bị phong tỏa, vẫn là một bí mật ở Thần Đô.
Lão Trần đi theo Trần thần bộ, bây giờ đã trở thành Trần giáo úy, chỉ thấy hai tay Trần giáo úy chắp thành quyền, nói: “Thuộc hạ là Hoành Lĩnh giáo úy, mấy người này là Hoành Lĩnh Đạo Binh.”
“Bởi vì Hoành Lĩnh giáo úy đời trước chết trận, Hoành Lĩnh đạo binh mất đi chủ tướng nên thuộc hạ được điều từ tiền tuyến về hậu phương để tu sửa đại doanh, bình thường phụ trách tuần tra doanh địa phía tây bắc, vì thế nên đúng lúc nhìn thấy cảnh Dao Quang tướng quân nảy sinh xung đột với Tương Vương điện hạ.”
Trên mặt lão Trần không một biểu cảm như giải quyết việc chung, chỉ thấy hắn vươn tay vỗ một tên đạo binh ở bên cạnh rồi chủ động nói:
“Không sao cả, điện hạ hỏi cái gì thì ngươi trực tiếp trả lời là được.”
“Nhớ kỹ không được giấu diếm bất cứ điều gì.”
Đậu Trường Sinh nhìn về phía đạo binh, vóc dáng đạo binh Hoành Lĩnh thấp bé, ước chừng trên dưới một mét năm mươi, dáng người gầy gò trông như con khỉ, vậy nên có thể tưởng tượng được rằng nhánh đạo binh này giỏi nhất là linh hoạt và tốc độ, không quá xứng với hai chữ Hoành Lĩnh.
Mấy tên Hoành Lĩnh đạo binh khác đều không cao mấy, nhánh đạo binh này rất đặc biệt.
Thế là hắn trực tiếp dò hỏi: “Ngươi tận mắt nhìn thấy Dao Quang tướng quân xung đột với Tương Vương?”
Tên đạo binh kia hơi căng thẳng, khá là mất tự nhiên vì ở đây có rất nhiều tướng quân phong hào, bình thường khó mà gặp được bất kỳ vị nào trong này mà bây giờ lại bị bọn họ vây ở chính giữa, hơn nữa ánh mắt chăm chăm sáng ngời của họ cũng khiến hắn cảm thấy rất áp lực.
Nhưng hắn vẫn gật đầu một cái, nói hơi lộn xộn: “Đây không phải lần đầu tiên thuộc hạ đi tuần tra nhìn thấy, dạo gần đây Dao Quang tướng quân và Tương Vương điện hạ liên tục gặp mặt ở đó.”
“Bởi vì lý do khoảng cách nên thuộc hạ không nghe được hai người Dao Quang tướng quân nói cái gì, nhưng khi đó tâm trạng Dao Quang tướng quân rất kích động và Tương Vương điện hạ cũng vậy, bọn họ cãi vã kịch liệt hơn lúc trước nhiều, mang máng nghe được hai chữ Thiên Ma.”
Dao Quang tướng quân không thể nào khoan nhượng nữa, không ngờ hắn lại dám thêu dệt về mình như vậy nên trợn tròn mắt, tỏa ra khí thế dời núi lấp biển nhắm về phía đạo binh, tức giận gầm lên: “Nói láo.”
Lão Trần bước lên phía trước một bước, đứng ở giữa đạo binh và Dao Quang tướng quân, ngăn chặn khí thế hung hãn xông đến, lạnh lùng lên tiếng:
“Trần vương điện hạ ở đây, chẳng lẽ ngươi muốn giết người diệt khẩu trước mặt mọi người.”
“Vậy ta hỏi một câu?”
“Bộ hạ của ta nói sai chỗ nào?”
“Ngày đó ngươi có gặp Tương Vương điện hạ hay không?”
Dao Quang tướng quân nóng nảy như sấm, nhìn Hoàng Lĩnh giáo úy đứng ở trước mặt mà ánh mắt lộ ra tia sáng sắc bén, lạnh lùng nói: “Ngày đó là Tương Vương điện hạ triệu kiến, nhưng ta không có xích mích với Tương Vương điện hạ.”
“Hơn nữa đó cũng là lần đầu ta gặp Tương Vương điện hạ ở doanh địa biên giới Tây Bắc, chưa bao giờ gặp mặt Tương Vương điện hạ ở chỗ đó nhiều lần, lại càng không bàn bạc về Thiên Ma gì đó.”
“Cho dù các ngươi muốn vu cáo hãm hại thì cũng phải dùng thủ đoạn cao cấp chút chứ, ta mà muốn bàn bạc đại sự với Tương Vương thì sao không dùng yểm hộ gì chứ, lại để đạo binh tuần tra thấy được, còn nghe thấy bọn ta nói chuyện nữa.”
Lão Trần cười khẩy rồi nói: “Ta tới đây không phải để nói về thủ đoạn cao cấp hay không, mà là nghiệm chứng ngươi có từng gặp Tương Vương điện hạ hay không.”
“Ngươi có xích mích với Tương Vương điện hạ hay không.”