“Hiện tại coi như ngươi từng gặp mặt Tương Vương điện hạ, như vậy thì chuyện xảy ra xung đột cũng là hợp lẽ.”
“Xin điện hạ minh giám.”
Hổ Uy tướng quân cũng cất cao giọng nói: “Xin điện hạ minh giám.”
Hành Thủy tướng quân nhìn chăm chăm cảnh này, sau đó cũng bước lên trước một bước và nói: “Xin điện hạ minh giám.”
Dao Quang tướng quân cực kỳ bại hoại, lúc này trong lòng hắn vô cùng bực bội cũng như là cảnh giác, tại sao Hổ Uy tướng quân lợi hại như vậy mà lại đổi trắng thay đen, vu oan hãm hại, nếu làm như vậy từ trước thì cũng không bị mình dồn ép gắt gao.
Cái trò tiểu liên quyền này đã hoàn toàn đánh lừa hắn, Dao Quang tướng quân nhìn kỹ Hoàng Lĩnh giáo úy ở trước mặt, trong lòng nghĩ không biết tên này nhảy ra từ đâu, vậy mà vẫn có người dám làm trái Bắc Đẩu quân ở trong Nam Quân sao.
Sau khi xem xét tỉ mỉ, Dao Quang tướng quân đột nhiên nhận ra khuôn mặt này rất quen, là ai ấy nhỉ?
Dao Quang tướng quân cẩn thận ngẫm lại, sau một lúc thì nhìn về phía Đậu Trường Sinh, bỗng nhiên biết đây là ai rồi.
Đây chẳng phải là Trần thần bộ - tên tùy tùng kia của Đậu Trường Sinh - liên tiếp leo lên Thiên Cơ Báo hay sao, vậy mà bây giờ thay đổi nhanh chóng, đã trở thành Hoàng Lĩnh giáo úy của Nam Quân rồi.
Âm mưu, đây chắc chắn là một âm mưu.
Dao Quang tướng quân cảm thấy đáy lòng ớn lạnh, chuyện này không phải do Hổ Uy tướng quân muốn xuống tay với mình, mà là vị Trần vương Đậu Trường Sinh ở trước mặt này.
Bàn tay hắn nắm thật chặt, móng tay đâm sâu vào trong thịt, dù tay đau nhói nhưng trong lòng Dao Quang tướng quân càng đau đớn hơn.
Hắn không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng, theo như lời hậu thế nói thì là: khi luật sư biện hộ của ngươi muốn gài ngươi, quan tòa chủ trì tòa án cũng đã cấu kết với kẻ địch và muốn hại ngươi, toàn bộ đều là cá mè một lứa, ai cũng muốn ngươi chết, chuyện này tuyệt vọng cỡ nào chứ.
Đều là Bắc Đẩu thất tướng nhưng từ đầu đến cuối sáu vị kia đều duy trì vẻ lạnh lùng, như thế cũng đủ để chứng minh tất cả.
Trần Vạn Long tiến lên một bước, chắp tay thành quyền rồi nói: “Chuyện đã đến nước này thì mạt tướng cũng muốn thẳng thắn với điện hạ, rằng mặt tướng có tội.”
“Một tháng trước, mạt tướng nhận ba hũ rượu ngon Dao Quang tướng quân gửi tới, bỗng chợt vui vẻ nên đã uống say mèn với Dao Quang tướng quân, đến mức bỏ lỡ tuần tra ban đêm.”
“Mạt tướng không dám nhắc đến chuyện này, Trần Vạn Long vốn tưởng đã nhiều ngày trôi qua mà đại doanh vẫn bình an vô sự thì chuyện này cũng qua đi, nhưng không hề nghĩ rằng Tương Vương lại chết rồi, lúc đó trong lòng mạt tướng cũng ôm ấp vui mừng, bây giờ biết Dao Quang tướng quân có xung đột với Tương Vương thì mạt tướng không dám cảm thấy may mắn như vậy nữa.”
“Kính xin điện hạ trách phạt.”
Trần Vạn Long quỳ gối xuống, dáng vẻ sẵn sàng chịu đòn nhận tội, việc này giống như một tín hiệu khiến không ít tướng quân phong hào đều lần lượt chủ động lên tiếng, kể ra những chuyện không liên quan đến án tử vong của Tương Vương, nhưng lại có quan hệ mật thiết với Dao Quang tướng quân, gì mà cắt xén quân lương, cướp giật công lao, gài chết quân mình, v.v.
Một cái sọt với những tội danh lung ta lung ta, thứ hiện ra trước mắt Đậu Trường Sinh là tường đổ mọi người đẩy.
Dao Quang tướng quân xong rồi.
Dù cho hắn là người vô tội trong vụ án của Tương Vương thì biết bao tội danh như vậy cũng không thể là giả hết được. Nhiều tướng quân được phong hào lên tiếng như vậy nên đã hoàn toàn đắc tội Dao Quang tướng quân, nếu không gắn chắc tội danh cho Dao Quang tướng quân thì lẽ nào chờ Dao Quang tướng quân thoát tội vươn mình trả thù lại bọn họ.
Vụ án đã rất rõ ràng, đầu tiên là Dao Quang tướng quân có xích mích với Tương Vương, sau đó uống quá chén với Trần Vạn Long khiến cho việc anh gác ở đại danh xuất hiện sơ hở, do đó khiến cho cường ở ở bên ngoài lẻn vào đại doanh và ám sát Tương Vương.
Về phần người tới từ bên ngoài là ai thì cũng vô cùng rõ ràng, chẳng phải đạo binh nói nghe thấy hai chữ Thiên Ma sao?
Tất cả đều có lý do có chứng cứ, một chuỗi chứng cứ đã hiện ra ở trước mặt Đậu Trường Sinh.
Đậu Trường Sinh không khỏi vui mừng, ánh mắt nhìn về phía lão Trần tràn đầy sự khen ngợi, thật không hổ danh là lão Trần, đúng là quá tri kỷ, sau khi tới đây sớm thì chưa nhàn rỗi một giây nào, trực tiếp bắt đầu điều tra chân tướng vụ án, không biết còn giành được bao nhiêu thời gian cho bản thân.
Nếu như đây là người lạ thì trong lòng Đậu Trường Sinh còn nghi ngờ, dù sao việc tra án này cũng quá thuận lợi, thuận lợi đến đáng sợ, tại sao trong thiên hạ lại có vụ án được phá dễ dàng như vậy, nhất là khi đây còn là cái chết của thân vương Đại Chu.
Nhưng đây là lão Trần đó.
Là huynh đệ tốt đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nạn với mình.
Không tin lão Trần thì còn tin được ai?