Không chạy đi đâu được, việc này là do Dao Quang tướng quân cấu kết với Thiên Ma Tông mà làm ra.
Đậu Trường Sinh vỗ bàn một cái, bỗng nhiên áp chế được những lời chỉ trích của các tướng quân được phong hào, trầm giọng lên tiếng:
“Vì xảy ra xích mích với Tương Vương, ngươi bí mật cấu kết với Thiên Ma Tông để ám sát Tương Vương.”
“Chuyện đã đến nước này, có đủ chứng cứ xác thực.”
“Chẳng bằng Dao Quang tướng quân bàn giao lại tất cả?”
“Thẳng thắn thì khoan hồng, chống cự thì nghiêm khắc.”
“Ngẫm lại gia tộc sau lưng ngươi, bọn họ không gánh nội tội danh giết chết thân vương đâu.”
“Chuyện này liên quan đến một mình ngươi hay toàn gia tộc thì phải xem biểu hiện của ngươi?”
“Vô tội.”
Đôi mắt Dao Quang tướng quân nhìn Đậu Trường Sinh đầy vẻ kiên nghị, kiên quyết phủ quyết nhận tội, nói hai chữ kia như chặt đinh chém sắt, hào hùng mạnh mẽ.
Dao Quang tướng quân không phải là dân chúng bình thường, sao lại không hiểu những điều quanh co khúc khủy trong đó, nếu như mình có can đảm nhận tội thì chắc chắn rơi vào kết cục khám nhà diệt tộc. Vì người chết là thân vương Đại Chu, nên triều đình tuyệt đối sẽ xử tội nghiêm túc để giết gà dọa khỉ.
Còn nếu bị điều tra ra những tội danh khác thì luận tội từ đó rồi giết, như vậy chỉ là một mình bản thân hắn mà thôi, không liên quan gì đến gia tộc.
Đậu Trường Sinh hờ hững nhìn chằm chằm Dao Quang tướng quân, đúng là con vịt chết mạnh miệng. Bây giờ đã có chứng cứ xác thực, hoàn toàn có thể kết án ngay lập tức, chẳng qua tốc độ phá án này quá nhanh, kiểu gì cũng phải kéo dài mấy ngày.
Đậu Trường Sinh lấy một chiếc thẻ lệnh ra rồi ném lên mặt đất, nhìn thẻ lệnh lăn không ngừng mà thờ hơ nói: “Cầm lấy.”
“Ngươi không nói cũng không sao, bây giờ đã có chứng cứ xác thực, tất nhiên phải kiểm nghiệm từng thứ một, đến lúc đó vẫn có thể định tội như cũ.”
Hổ Uy tướng quân lớn tiếng trả lời một câu, chủ động tiến lên chộp về phía Dao Quang tướng quân, động tác duỗi cánh tay to khỏe rất chậm, cho Dao Quang tướng quân có đầy đủ thời gian để phản ứng lại, nếu lúc này hắn bạo phát thì chắc chắn có thể trốn thoát khỏi sự ràng buộc của Hổ Uy tướng quân.
Trong đôi mắt to lớn của Hổ Uy tướng quân hiện ra vẻ mong đợi thấp thoáng, bây giờ Dao Quang tướng quân vẫn còn năng lực để trở mình, nhưng chỉ cần Dao Quang tướng quân đột nhiên gây khó khăn, chống cự lại thì tội danh sẽ thành sự thật.
Ước chừng động tác đưa tay của Hổ Uy tướng quân kéo dài một nhịp thở, nhưng Dao Quang tướng quân vẫn thành thật, không có bất kỳ phản kháng gì mà chỉ cười khẩy nhìn Hổ Uy tướng quân. Hổ Uy tướng quân biết suy nghĩ nhỏ bé của mình đã hoàn toàn bị Dao Quang tướng quân nhìn thấy, nên không khỏi thẹn quá thành giận, bàn tay như kìm sắt gắt gao đè lên cánh tay của Dao Quang tướng quân, trực tiếp kéo áo choàng ra sau lưng rồi coi như dây thừng mà bắt đầu trói gô Dao Quang tướng quân lại.
Rất nhiều tướng quân được phong hào nhìn thấy cảnh tượng không có chút bất ngờ hay trắc trở này không khỏi lộ vẻ sửng sốt.
Từ trước đến nay, Bắc Đẩu thất quân luôn dẫn đầu trong quan quân Đại Chu, bọn họ là dòng chính trong dòng chính, chủ tướng thất quân đều do chúng tướng Đại Chu nắm giữ, cho dù người ngoài có giỏi giang đến đâu thì cũng không thể trở thành chủ tướng thất quân, cùng lắm cũng chỉ trở thành một phó tướng.
Vì thế mà trước giờ Bắc Đẩu thất quân luôn hung hăng bá đạo trong Nam Sơn. Từ thời hoàng kim của Thái Tông đến nay, bọn họ chưa chịu thiệt thòi bao giờ.
Hôm nay lại bị một tên chủ tướng túm lấy, vậy mà sáu vị tướng khác lại không làm ầm ĩ, thực sự là khó mà tin nổi, ánh mắt dồn về phía Đậu Trường Sinh đều ẩn chứa sự kính nể.
Trần Vạn Long chủ động lên tiếng: “Điện hạ.”
“Dao Quang tướng quân có lòng muốn hại Tương Vương điện hạ và cũng đã biến nó thành hành động, nhưng hiển nhiên chỉ một mình Dao Quang tướng quân thì không thể giết hại Tương Vương điện hạ được. Tương Vương điện hạ có Bán Thần Binh nhất phẩm, có chiến lực nhất phẩm, vậy nên chắc chắn Dao Quang tướng quân có đồng lõa, có lẽ bây giờ tà ma ngoại đạo Thiên Ma Tông vẫn còn ẩn náu trong đại doanh.”
“Nếu như bọn chúng biết Dao Quang tướng quân đã bại lộ và bị tóm thì e là sẽ bí quá hóa liều mà giết Dao Quang tướng quân để diệt khẩu, tránh cho bản thân bị lộ.”
“Nhất định phải thận trọng trong chuyện trông giữ Dao Quang tướng quân, mà điện hạ cũng phải bảo vệ bản thân, luôn luôn đề phòng cảnh giác.”
Hành Thủy tướng quân chủ động bước ra một bước, hai tay chắp thành quyền:
“Mạt tướng sẵn lòng thống lĩnh binh mã cốt lõi, bảo vệ sự an toàn của điện hạ.”
“Nếu có kẻ tà ma ngoại đạo nào can đảm xuất hiện thì chắc chắn phải bước qua thi thể của mạt tướng.”
“Nếu như điện hạ bị thương bất kỳ chỗ nào, mạt tướng sẵn lòng tự sát để tạ lỗi với thiên hạ!”