Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1260 - Chương 1260. Đồ Ăn Hại Đậu Trường Sinh 2

Chương 1260. Đồ ăn hại Đậu Trường Sinh 2 Chương 1260. Đồ ăn hại Đậu Trường Sinh 2

Một tên tướng quân phong hào đi ra, trên người mặc bộ giáp màu bạc, bên trên được khảm nạm hoa văn mây màu vàng, bảy ngôi sao rải rác khắp trên bộ giáp, được sắp xếp dựa trên phương vị của Bắc Đẩu, trong đó có một ngôi sao ngưng tụ thành thực thể và tràn ngập ánh sao nhàn nhạt, sáu ngôi sao còn lại thì khá hư ảo.

Bộ giáp hào hoa phú quý, phục trang đẹp đẽ, chất vải của chiếc áo choàng ở sau lưng cũng là gấm tơ tằm, chiếc lông vũ tung bay trên mũ giáp cũng là lông vũ của phượng hoàng thật. Từ sau khi hắn bước ra, luồng khí tức Thần Ma mờ nhạt đã tỏa ra bốn phương tám hướng.

“Điện hạ không cần lo lắng, do mạt tướng thống lĩnh đạo binh Thiên Xu bảo vệ nên chắc chắn sẽ không dám cả gan mạo phạm.”

Thiên Xu tướng quân vừa bước ra đã như mặt trời ban trưa, áp đảo và cướp đoạt hết mọi hào quang của tướng quân phong hào đương thời, toàn bộ bọn họ đều trở nên mờ nhạt.

Thiên Xu hờ hững liếc mắt nhìn Dao Quang, lông mày không khỏi nhíu một cái, chủ động nói: “Hãy giao người này cho mạt tướng trông giữ, mạt tướng sẽ đảm bảo không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.”

Đậu Trường Sinh gật đầu đáp: “Được.”

“Vì do Bắc Đẩu thất quân canh giữ nên tin tưởng tuyệt đối không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.”

“Vậy thì giao Dao Quang cho Thiên Xu tướng quân, còn ta thì đành làm phiền Hành Thủy tướng quân bảo vệ.”

Thiên Xu và Hành Thủ lần lượt chắp tay thành quyền và đáp lại, sau đó lần lượt lui về tại chỗ. Đậu Trường Sinh lại liếc mắt nhìn Bắc Đẩu thất tướng, bọn họ đều mặc trang phục đẹp đẽ, áo giáp hào hoa phú quý, chỉ nguyên trang phục đã không biết tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc rồi.

Hơn nữa phẩm chất cũng không thấp, e rằng đều là Bán Thần Binh, giá trị lại càng tăng vọt. Bắc Đẩu thất quân đứng đầu chư quân, chưa nhìn thấy chiến lực chân chính nhưng chắc chắn thấy được độ phú quý.

Nếu như đóng giữ ở Thần Đô thì sợ là bọn họ sẽ bị phế bỏ sớm, bây giờ nơi này là Nam Sơn, là tiền tuyến chiến đấu với Yêu tộc, tin rằng cũng không phải trò mèo. Chỉ cần Bắc Đẩu thất quân không sụp đổ, với trang bị của bọn họ thì việc đứng đầu chư quân không hề khó.

Đại Chu cũng đã có vài tính toán, dù ném nhánh quân tinh nhuệ này tới Nam Sơn thì tổn thất hơi lớn, nhưng sẽ không bồi dưỡng bọn họ thành đồ bỏ đi.

Phải biết rằng các đời cấm quân thời khai quốc là đánh giỏi nhất, nhưng đến thời kì cuối của vương triều thì bọn họ lại là người kéo chân nhất. Lý do của chuyện này rất đơn giản, vì sau khi trở thành cấm quân, dù đãi ngộ của bọn họ là cao nhất, trang bị là tốt nhất nhưng bọn họ lại không ra chiến trường.

Trong thiên hạ cũng không có cường quân - những người mà chỉ cần huấn luyện là được.

Chờ khi mọi người lần lượt trở về vị trí cũ, vốn tưởng rằng buổi nghị sự đã đi đến hồi kết, bắt đầu nghiệm chứng chứng cứ thì Trần Vạn Long không chịu nhàn rỗi, lại lên tiếng lần nữa: “Điện hạ.”

“Hành Thủy tướng quân đảm bảo sự an toàn của điện hạ thì mạt tướng yên tâm, Hành Thủy tướng quân có bản lĩnh phi phàm, là đại tướng của quan quân, lập được vô số chiến công. Nhưng Thiên Xu tướng quân và Dao Quang tướng quân đều là chủ tướng Bắc Đẩu thất quân, mạt tướng lo rằng Thiên Xu tướng quân sẽ bao che cho Dao Quang tướng quân.”

“Nếu như Thiên Xu tướng quân chủ động thả Dao Quang tướng quân, sau đó lấy danh nghĩa là sơ suất để xin được trị tội thì đến lúc đó điện hạ sẽ xử lý như thế nào?”

“Bắc Đẩu thất quân cây lớn rễ sâu, vừa bắt một chủ tướng cũng đã khiến cả đại doanh từ trên xuống dưới đều nhốn nháo hết lên, nếu như lại xử lý Thiên Xu tướng quân thì đại doanh sẽ hỗn loạn bất an. Mặc dù nơi này là hậu phương của đại doanh, nhưng lại cùng một nhịp thở với tiền tuyến, một điều không ổn cũng có thể khiến tiền tuyến đại bại, để Yêu tộc phá tan phòng tuyến thì điện hạ chính là tội nhân thiên cổ.”

“Nếu không cần làm phiền Thiên Xu tướng quân, cứ giao phó Dao Quang tướng quân cho mạt tướng. Nếu như Dao Quang tướng quân xảy ra chuyện gì ở chỗ của mạt tướng thì mạt tướng sẽ tự sát để tạ tội, với sức ảnh hưởng của mạt tướng thì không đủ để kinh động đến tiền tuyến, tất cả vẫn nằm trong phạm vi khống chế.”

“Kính xin điện hạ cân nhắc.”

Thiên Xu tướng quân trực tiếp quát lớn: “Trần Vạn Long.”

“Cái tên hai mặt nhà ngươi còn mặt mũi đặt chân ở nơi này à, dám to gan nói ra những lời như vậy, nếu như ta là ngươi thì đã tự sát vì xấu hổ từ lâu rồi.”

Trần Vạn Long lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, nói một cách khinh thường: “Mạt tướng một lòng son sắt với điện hạ, tận trung tận chức với triều đình, trên xứng với trời xanh, dưới xứng với thổ địa.”

“Thân ngay thẳng không sợ bóng nghiêng.”

“Lại có gì mà phải sợ!”

Đậu Trường Sinh vỗ bàn một cái, trầm giọng lên tiếng: “Không cần tranh cãi nữa, ta tin tưởng Thiên Xu tướng quân.”

Bình Luận (0)
Comment