Chương 126: Lãnh đại nhân, ngươi gây chuyện rồi
“Chắc chắn hôm nay phải bắt Chu Quang Nhậm về.”
“Tổng bộ đã truyền lệnh xuống, vụ án này sẽ do ta phụ trách, ngươi không đủ tư cách để chất vấn.”
“Có vượt quyền hay không, ta sẽ đích thân nói rõ với với tổng bộ, để các vị thần quyết định.”
Sắc mặt Lãnh Vưu Khôn trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đậu Trường Sinh, thấp giọng giảng đạo: “Tốt.”
“Ta sẽ nói rõ ràng với phía bản bộ, nhìn thấy ngươi đánh vào phủ đệ của Chu đại nhân, chấn động quan trường Thần Đô, ta muốn xem kết cực ngày mai của ngươi sẽ như thế nào?”
Đậu Trường Sinh chẳng thèm để ý tới Lãnh Vưu Khôn, sải bước lao thẳng về phía Chu Quang Nhậm đang tránh né sang ở một bên.
Chu Tuyển Tài không cam lòng, lập tức muốn tiến lên ngăn cản, nhưng Lãnh Vưu Khôn lại đưa tay ra ngăn cản Chu Tuyển Tài lại, nhỏ giọng nói: “Chu đại nhân cần gì phải đi ngăn cản.”
“Chuyện xông vào phủ đệ của đại nhân hôm nay đã là chuyện không nhỏ, nếu như lại đưa công tử của Chu đại nhân rời đi, chuyện này sẽ gây nên chấn động ở Thần Đô, dẫn tới chấn động quan trường.”
“Không có ý chỉ còn cố bắt nhi tử của Hộ Bộ Hữu Thị Lang, các quan lại sẽ cảm thấy bất an, sẽ nảy sinh lòng đồng cảm với Chu đại nhân.”
“Đến lúc đó cùng tiến lên dâng sớ với Thánh Nhân, cho dù có Tông Sư cao quý Triệu Thần Bộ cũng không thể giữ được tính mạng của Đậu Trường Sinh.”
Lãnh Vưu Khôn thấy Chu Tuyển Tài còn muốn vòng qua mình, lại lên tiếng lần nữa: “Chu đại nhân cũng đừng làm lớn chuyện khiến cho mình mất thể diện, chuyện bây giờ đã lớn lắm rồi, muốn bảo vệ thể diện thì phải dùng máu tươi của Đậu Trường Sinh để rửa sạch.”
“Tối nay hắn oai phong như thế nào, ngày mai sẽ thê thảm như thế đấy.”
Chu Tuyển Tài nhìn Lãnh Vưu Khôn lại ngăn cản mình, không nhịn được giơ ngón tay ra, chỉ vào Lãnh Vưu Khôn, sau đó phun ra một câu: “Ngươi tránh ra.”
Lãnh Vưu Không thấy Chu Tuyển Tài không hiểu mình, không nhịn được nhọc lòng khuyên giải an ủi: “Thân thể Chu đại nhân đáng giá ngàn vàng, ngài cần gì phải dây dưa với một người chắc chắn sẽ phải chết, cứ ngồi đó nhìn là được rồi.”
“Đậu Trường Sinh không dám làm gì Chu công tử đâu, thế nên ngài chỉ cần kiên nhẫn một đêm, không nói tới việc ngày mai có thể đón được Chu công tử về, hơn nữa còn có thể nhìn thấy đầu của Đậu Trường Sinh rơi xuống đất.
“Nhìn hắn lên cao ốc, nhìn hắn mở tiệc rượu đãi khách rồi xem hắn sụp đổ.”
Lãnh Vưu Khôn có trí tuệ vững vàng, cho dù mình lùi một bước, trông như đã hoàn toàn mất đi sự oai phong, thế nhưng trên thực tế lại xem đối phương như một người sắp chết.
Sao Lãnh Vưu Khôn phải đi so đo với một người sắp chết chứ, rốt cuộc đối phương cũng mang theo thần binh, nếu liều chết muốn kéo một người tới chịu tội thay, điều này cũng là một sự uy hiếp không nhỏ đối với bản thân mình.
Lãnh Vưu Ngôn không đi kích động Đậu Trường Sinh mà ở lại cản Chu Tuyển Tài, nhìn Đậu Trường Sinh bắt Chu Quang Nhậm.
Nhìn Đậu Trường Sinh bắt được Chu Quang Nhậm Lãnh Vưu Khôn chỉ cười nhạt, dùng ánh mắt chết người nhìn Đậu Trường Sinh.
Chỉ là.
Biến cố sau đó.
Lại khiến cho Lãnh Vưu Khôn trợn mắt há mồm.
Điên rồi.
Đậu Trường Sinh điên thật rồi.
Tối nay xông vào phủ đệ của Hộ Bộ Hữu Thị Lang, đối với Lãnh Vưu Khôn cũng đã cảm thấy rất điên cuồng.
Nhưng bây giờ Đậu Trường Sinh lại làm một chuyện còn điên cuồng hơn.
Trực tiếp quơ đao chém về phía Chu Quang Nhậm.
Quang minh chính đại, dưới bầu trời sao sáng, lại chẳng hề che giấu một chút nào.
Cho dù đưa về Lục Phiến Môn, chém chết Chu Quang Nhậm ở ngục giam cũng có thể tìm một lý do hợp lý, chừa lại một con đường sống cho mình.
Nhưng Đậu Trường Sinh lại không làm thế.
Ngay dưới cái nhìn soi mói của mình, và sự chứng kiến của người cha ruột Chu Tuyển Tài.
Cũng có không ít những ánh mắt nhìn lén, một đao tàn ác bổ thẳng vào đầu Chu Quang Nhậm, đao này vừa hạ xuống, với thực lực của Chu Quang Nhậm, sao có thể chống đỡ được.
Phải biết rằng cách đây không lâu, Lưu quản gia là một vị võ đạo Thần Thông cảnh tứ phẩm cũng đã bị Đậu Trường Sinh chém ngã lăn trên mặt đất rồi.
Nếu như Chu Quang Nhậm chết.
Chu Tuyển Tài chắc chắn sẽ nổi điên.
Lãnh Vưu Khôn đột nhiên phát hiện, Đậu Trường Sinh đúng là có thiên phú trong việc gây chuyện.
Ngay từ đầu chuyện đã rất lớn, nhưng lại dám chém chết Chu Quang Nhậm trước mặt mọi người, chắc chắn có thể khiến chuyện này lại thăng cấp lên một tầm mới.
Một đao nhanh như sấm chớp.
Vốn sẽ chém rơi đầu của Chu Quang Nhậm chỉ với một đao.
Nhưng Chu Quang Nhậm lại giống như mọc một con mắt ở sau lưng, cơ thể hơi nhích sang một bên, nhẹ nhàng tránh thoát.
Đậu Trường Sinh thấy Chu Quang Nhậm bại lộ, quả quyết rút lui nhanh chóng, biết nhiệm vụ của bản thân đã hoàn thành, tiếp theo phải xem Thần Hầu kết thúc rồi.
Chu Quang Nhậm ung dung thở dài nói: “Cả ngày đánh nhạn, kêu nhạn mổ vào mắt.”
“Hiền đệ đúng là có bản lĩnh.”
“Có thể giải thích cho ta được không?”