Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 125 - Chương 125. 40M Trường Đao Lớn (2)

Chương 125. 40m trường đao lớn (2) Chương 125. 40m trường đao lớn (2)

Chương 125: 40m trường đao lớn (2)

Thực lực của Lưu quản gia cũng ở trên bọn họ mà chỉ hai đao đã bị chém không rõ sống chết.

Đậu Trường Sinh thật là khủng khiếp.

Hai lần đã nổi danh trong thiên hạ, cuối cùng còn che giấu cả thực lực.

Vậy thực lực chân chính tuyệt đối đã không ở dưới Tông Sư, mạnh nhất trong một nhóm.

Bọn Thiên Cơ Lâu phế vật kia lại lừa bọn họ, về sau bọn chũng nói cái gì cũng sẽ không tin tưởng nữa.

Sắc mặt Chu Tuyển Tài tái nhợt nhìn Lưu quản gia không rõ sống chết kia, lại nhìn khách khanh đang chạy trốn, âm trầm nói với Đậu Trường Sinh: “Lão phu là mệnh quan triều đình, muốn bắt lão phu, cần Thánh Nhân hạ chỉ, nội các tán thành, lúc sau lại từ quan tuyên chỉ.”

“Thánh chỉ đâu?”

Đậu Trường Sinh nhìn Chu Tuyển Tài đang nổi giận, bỗng cảm thấy kỹ năng diễn xuất của đối phương đúng là tốt thật, bản thân mình cũng không nhìn ra được giả dối ở trong đó, phát huy diễn một vị quan viên bị mạo phạm vô cùng tinh tế.

“Lần này hạ quan tới là vì Chu Quang Nhậm, có một bản án muốn quay về Lục Phiến Môn hiệp trợ điều tra.”

Không chờ Đậu Trường Sinh nói xong, Chu Tuyển Tài bạo phát, sau khi hắn biết không có thánh chỉ, lập tức dũng khí tràn đầy, giọng nói vang dội: “Làm càn, một tên bộ khoái nho nhỏ của Lục Phiến Môn như ngươi lại dám cả gan xông vào phủ đệ của trọng thần triều đình, hôm nay nhất định phải giải thích rõ ràng cho lão phu, nếu không lão phu sẽ một đầu đụng chết ở dưới góc tường Hoàng Thành.”

“Lãnh đại nhân, ngươi cũng đã thấy rõ ràng.”

“Đây chính là người của Lục Phiến Môn các ngươi.”

“Thật sự quá càn rỡ.”

Tại sảnh sau.

Một nam tử nửa người trên cao lớn, nửa người dưới lại nhỏ bé, Lãnh Vưu Khôn mặc áo mãng bào màu đỏ thẫm, đặc biệt đây không phải là ảo giác, Đậu Trường Sinh cảm thấy còn đáng kinh ngạc hơn cả lần trước.

Tỷ lệ nửa người trên và nửa người dưới của Lãnh Vưu Khôn khoảng cách lại kéo ra chênh lệch, tỷ lệ thân trên và thân dưới mất thăng bằng một cách nghiêm trọng, nếu có một hình tượng mô tả cụ thể thì nó giống hệt như một hải tặc nào đó mà kiếp trước Đậu Trường Sinh đã nhìn thấy vậy.

Không ít người cao lớn, uy nghi, khôi ngô cao sáu bảy thước lại có một đôi chân ngắn.

Lại cụ thể hơn một chút nữa thì là tên râu mép nào đó ở hai đời, nửa người trên giống như một quả cầu thịt, nửa người dưới lại mảnh khảnh giống như cây gai.

Đương nhiên đây chỉ là một kiểu hình dung, trên thực tế cũng cần phải so với eo thô, dù sao chiều cao thân thể to lớn kia đang ngăn trở ở chỗ này.

“Đậu Trường Sinh.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Lãnh Vưu Khôn không khách sáo chút, nào, vừa mở miệng đã lập tức chất vấn.

Mặc dù Chu Tuyển Tài là Hộ Bộ Hữu Thị Lang cao quý, có thể nói là quyền cao chức trọng, nhưng lại không quản lý Lục Phiến Môn, mà Lãnh Vưu Khôn thì không giống thế.

Lãnh Vưu Khôn là Thập Đại Danh Bộ.

Cấp bậc bộ khoái của Lục Phiến Môn, từ bộ khoái, bộ đầu, bộ khoái Ngân Chương, bộ khoái Kim Chương, bộ khoái Huyền Ngọc, lên nữa chính là Thập Đại Danh Bộ.

Thập Đại Danh Bộ đã là cực hạn của người bình thường, lại tiếp lên phía trên nữa chính là Thần Bộ, cấp bậc này cần phải là Thượng tam phẩm Tông Sư mới có thể đảm nhận được.

Thế nhưng đối với người bình thường, vị trí Thập Đại Danh Bộ này cũng đã lấy được nhưng không có được, tối đa cũng chỉ là một bộ khoái Huyền Ngọc.

Gần mười mấy năm qua, Thập Đại Danh Bộ đã lưu lạc trở thành trại tập trung thiên tài.

Toàn bộ những người có thể lên chức đều là những anh hùng kiệt xuất trên Nhân Bảng.

Hội tụ Nhân Bảng bây giờ cũng như cả bảng thời trước.

Không cần phải cố gắng nhắm vào, người bình thường hoàn toàn không thể ngồi vững trên vị trí Thập Đại Danh Bộ này. Đây chính là hội tụ 108 châu trong thiên hạ, cho dù là một châu bên trong đó, một huyện ra một người, tập trung hết một châu cũng có hơn một trăm người, cuối cùng có hơn mười ngàn người tham gia tranh đấu.

“Vụ án Ngô gia do một mình ta phụ trách, tổng bộ không ra lệnh giao vụ án cho người khác.”

“Ngươi làm thế là đang vượt quyền.”

Đậu Trường Sinh nhìn Lãnh Vưu Khôn, có bất ngờ, đột nhiên cảm thấy phiền phức, không thể cứ tiếp tục trì hoãn ở chỗ này. Sự xuất hiện của Lãnh Vưu Khôn cũng gõ vang chuông báo động, nếu tiếp tục giao thiệp với Chu Tuyển Tài thêm mấy thập niên nữa, nói thế nào cũng có vài người bạn tốt.

Cộng thêm cũng là người của đảng thái tử, các thành viên khác chắc chắn sẽ tới giúp đỡ, mấy quan văn tới còn tốt, chỉ sợ tướng quân tuần phòng, năm quân đều hộ phủ xuất hiện.

Lạnh lùng lên tiếng: “Không, là án trộm cướp của Trân Bảo Lâu, thứ bị đánh cắp không phải là Bích Hải Châu mà là Giao Nhân Lệ.”

“Một vật trân quý như thế, bên mất như Thần Tài Các sẽ không từ bỏ ý định, còn ta cũng xem như là bộ khoái của Lục Phiến Môn nhất định sẽ điều tra tới cùng.”

Bình Luận (0)
Comment