Chương 124: 40m trường đao lớn
Tiên nhân chân chính là có nguyên linh công pháp, võ đạo Thần Thông cảnh tứ phẩm cũng có linh tính, đây chỉ là một đặc thù trong những cơ sở của Thần Ma, còn là bản giản phối thấp kém, nhưng dù là như thế thì Thần Thông cảnh cũng không giống với người thường.
Linh tính của pháp lực căn cứ vào võ học, giống như một con đại bàng.
Trong chớp mắt Đậu Trường Sinh cũng đã phán đoán ra, chỉ bằng vào một môn tuyệt học Thừa Phong Ngự Khí này thì mình không thể tránh né khỏi Ưng Trảo.
Uy lực của Thừa Phong Ngự Khí không giống như bình thường, không hổ là tuyệt học Tông Sư, nếu Đậu Trường Sinh bước vào Trung tam phẩm, dù chỉ là võ đạo Lục phẩm Pháp Mạch thấp nhất cũng có thể xoay chuyển được đường sống.
Đậu Trường Sinh cầm chắc chuôi đao bên hông, lúc này cũng không do dự ngang nhiên trực tiếp rút đao ra.
Trường đao ra khỏi vỏ, óng ánh sáng long lanh giống như ngọc thạch.
Một luồng hàn ý từ trên thân đao tràn ra, thanh Dao Quang Thượng Phương Kiếm này, Đậu Trường Sinh nhìn không thấy nó có gì khác biệt so với Băng Phách Đao.
Nếu chỉ xét về mỗi bề ngoài thì đây chính là thanh Băng Phách Đao thứ hai.
Nhưng Đậu Trường Sinh biết đây không phải là Băng Phách Đao, bản thân mình và Băng Phách Đao tâm ý tương thông, Băng Phách Đao không giống vật ngoài mà nó giống như một bộ phận của bản thân mình, mỗi một lần vung đao cũng giống như đang vung một cánh tay của mình.
Dao Quang Thượng Phương Kiếm trước mắt này cũng không có cảm giác tâm ý tương thông, huyết mạch tương liên.
Hàn Băng Trảm!
Đậu Trường Sinh chém ra một đao.
Băng tuyết trên trường đao bộc phát, trong khoảnh khắc, tiền viện của Chu phủ đã băng thiên tuyết địa.
Trong nháy mắt hàn băng tầng tầng lớp lớp bao phủ, đao mang sắc bén, dù chỉ là cương khí nhưng cũng bị bẻ gãy nghiền nát.
Sau khi chém xuống một đao.
Ưng Trảo được pháp lực cấu thành dài hơn một trượng kia bị phân thành hai trong nháy mắt.
Pháp lực bắt đầu tán loạn từng khúc một, tiêu tán vô hình ở giữa không trung.
Một luồng đao mang vẫn luôn lan tràn trong màn đêm.
Một luồng đao mang này sáng chói, ít nhất dài khoảng chừng mười trượng, ở trong đêm tối chiếu sáng xung quanh.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh trầm ổn nhưng trong lòng ngạc nhiên, mặc dù đã có Thần Hầu nói trước thanh Dao Quang Thượng Phương Kiếm này ngụy trang thành Băng Phách Đao, chắc chắn uy lực sẽ tăng cao nhưng lúc này nhìn thấy một đao nhẹ nhàng như vậy lại có uy lực lớn như thế khiến trong lòng hắn lại đột nhiên sinh ra một loại.
Muốn có.
Một kích của Lưu quản gia không có kết quả, ở giữa không trung cực lực ngửa ra phía sau, trốn tránh uy lực của đao mang sắc bén này, trong hai tròng mắt hiện ra tia sáng.
Nhìn một đao này tưởng như đơn giản.
Hoàn toàn đã là võ đạo Ngưng Cương cảnh thất phẩm, nhưng uy lực thật sự quá mạnh.
Trong lòng không dám xem nhẹ Đậu Trường Sinh, thực tế là cực kỳ kiêng kị Bán Thần Binh.
Hai tay nâng lên, tung mình ở giữa.
Thần thông, Thần Ưng Thất Kích.
Đại bàng giương cánh, bay lượn trong trời đất.
Đậu Trường Sinh nhìn trên không, đại bàng hùng tráng thần tuấn giương cánh, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác trí mạng, cảm giác khiến cho người hít thở không thông này.
Đậu Trường Sinh cũng không chút nghĩ ngợi, chém một đao về phía nơi phát ra uy hiếp kia.
Cương khí trên trường đao tăng mạnh giống như trường giang đại hải cuồn cuộn trút xuống, vô cùng vô tận, trực tiếp bao phủ phạm vi hơn mười trượng.
Uy lực kinh thiên động địa, cho dù là cương khí Hạ tam phẩm thì giờ phút này bàn về uy lực thì cũng có thể quấy động thiên địa, huỷ diệt núi non.
Máu tươi phun ra, một cánh tay văng ra.
Không biết khi nào Lưu quản gia lao ra đã bị một đao chính diện chém trúng, đao mang vô tận, nghiền ép đánh tan pháp lực ẩn chứa linh tính.
Thực tế là một bộ pháp y đã có thể làm được đao thương bất nhập, nhưng ở dưới đao mang cũng chỉ yếu ớt giống như đậu hũ mà thôi.
Giữa lúc quay người hắn đã bay vút lên cao, linh hoạt giống như thần ưng.
Tuyết hoa to nhỏ như lông ngỗng bay xuống, nhìn như chậm rãi nhưng thật ra cực kỳ nhanh.
Hàn ý lạnh thấu xương đã kéo lên đến trình độ cực kỳ khủng bố, trong đôi cánh đang giương lên của thần ưng trên bầu trời cũng xuất hiện một chút mảnh băng, sau đó hàn băng bắt đầu ngưng kết từng tấc một ở trên thân, cuối cùng hoàn toàn đóng thành băng.
Sau cùng rơi xuống trên mặt đất, hoá thành một bức tượng điêu khắc bằng băng.
Một loạt động tác này, đều xảy ra trong chớp mắt, trước sau không đến ba nhịp thở.
Những khách khanh khác đang có động tác bước ra hai bước về phía trước, lúc này bước chân cũng dừng lại, mỗi một người khi bị ánh mắt của Đậu Trường Sinh nhìn tới đều vội vàng dời ánh mắt đi, không dám đối diện với Đậu Trường Sinh, cuối cùng cũng không nhìn Chu Tuyển Tài m vội vàng quay người chạy về phía ngoài cửa.
Ở trong đó cũng không thiếu những võ giả có võ đạo Thần Thông cảnh tứ phẩm, nhưng bây giờ đã bị dọa phá mật.