Phế vật, uổng có cảnh giới, nhìn một cái thì đã biết mượn bí pháp và chiến trận, mới có thể miễn cưỡng có chiến lực, rời khỏi chỗ có chiến trận hỗ trợ, không có đại quân cung cấp sát khí cùng huyết khí, bản lĩnh có hạn chẳng còn bao nhiêu.
Các ngươi giống y hệt cái lũ rồng chết kia chả khác tý nào, giết dễ như ăn bánh."
Tiêu Thiên Hữu nhìn kẻ thứ hai chết ở dưới đao của mình cười khẩy nói: "Ta vốn tưởng rằng Bắc Đẩu thất quân chính là lá bài tẩy chủ chốt của triều đình, coi như là sa sút, xuống dốc, làm sao cũng phải có mấy phần bản lãnh thật sự.
Cho nên trước đó ta mới chuẩn bị nhiều như vậy, không hề nghĩ rằng tới lúc ra tay thật rồi, các ngươi lại mềm như cọng bún thiu, không bằng cả đàn bà.
Với loại mặt hàng như các ngươi như vậy, còn dám sinh hai lòng, Tương vương chết thật là quá oan uổng, ông nhìn lầm các ngươi, một đám vô ơn, nếu không với bản lĩnh của Tương vương, nếu có sự đề phòng thì sao có thể chết được.
Còn không phải là ông nghĩ mình ở trong đại doanh, ngay bên cạnh liền là Bắc Đẩu thất quân, ngộ nhỡ có chuyện gì sẽ lập tức có chi viện, đến lúc đó trừ phi là Thần Ma xuất thủ, nếu không nơi này còn an toàn hơn cả hoàng cung, đáng tiếc nhờ không đúng người."
Một tiếng 'Phịch' vang lên, Khai Dương quỳ rụp ở trên đất, liền mạch há mồm cầu xin: "Tiêu Phiêu Kỵ tha mạng, ban đầu ta cũng đã từng theo hầu lão Lương Vương, cũng là chiến tốt dưới quyền lão Lương Vương."
Đầu của gã bay lên thẳng, Tiêu Thiên Hữu cũng không thèm nhìn về Khai Dương vừa chết đi kia, hắn lạnh lùng nói: "Cha ta có lính như ngươi vậy thì thật đúng là nỗi nhục của Tiêu thị ta."
Sắc mặt Thiên Xu tướng quân tái nhợt, khóe miệng gã đã tràn ra máu tươi, gã gào lên: "Tiêu Thiên Hữu ngươi chớ có ngang ngược. Ngươi chẳng qua là dựa vào cái tu vi nhất phẩm của bản thân mà thôi, nếu ngươi cùng cảnh giới với ta, ta chém ngươi chết chắc. Nếu bây giờ ngươi có gan thì có dám thả ta đi, để ta thống soái đạo binh Thiên Xu, tiếp tục một trận quyết đấu sinh tử?"
Tiêu Thiên Hữu khẽ ngẩng đầu lên, hắn đưa mắt nhìn về phía Thiên Xu tướng quân, giễu cợt mỉa mai: "Phế vật chính là phế vật, loại phép khích tướng cấp thấp này, ngươi nghĩ là có tác dụng với ta sao?”
“Trong sáu người các ngươi, coi như ngươi là đáng giá coi trọng một chút, ngươi có thể được chứng kiến cha ta quơ đao, nhất định là từng đi theo cha ta ra chiến trường, đáng tiếc khí phách lúc trước của ngươi bây giờ đã mất hết hầu như không còn, nếu là đi Bắc Cương thì ta tin ngươi cũng sẽ không sa vào đến bước này.”
“Là vì kỷ niệm, một đao này ta sẽ nghiêm túc."
Linh tính trên Đại Lương Đao đã bắt đầu hồi phục, linh tính sống động nhảy nhót toát ra phong thái của một thanh Bán Thần Binh nhất phẩm. Một luồng ý lạnh cuốn lên chín tầng trời.
Bông tuyết như lông ngỗng không ngừng từ trên bầu trời rơi xuống. Lúc này nhiệt độ trong không khí bỗng nhiên hạ xuống trên trăm độ, cái rét lạnh buốt trào dâng tới tận óc.
Đại Lương Đao chém ra một đao.
Gió tuyết gào thét cuồn cuộn như cơn lũ lớn chồm tới, băng giá kết lại từng tấc tanh tách, phủ kín gió tuyết, một con Băng Tinh Phượng Hoàng xuất hiện.
Băng Tinh Phượng Hoàng hoàn toàn do băng giá tinh khiết trong suốt tạo thành, ngọn lửa băng màu xanh lam cháy hừng hực bắt đầu không ngừng khuếch tán. Giữa trời đất cái rét lan ra, trên đôi cánh chim kia mỗi một cái lông vũ đều giống như nhũ băng vậy. Một đôi mắt phượng mở ra trong đó sáng cái sự khôn ngoan.
Con Băng Tinh Phượng Hoàng này không giống vật chết, nó thật giống như có máu có thịt, không nó chính là một thứ đang sống.
Một đao này, Tiêu Thiên Hữu đã dốc hết toàn bộ sức lực.
Băng Tinh Phượng Hoàng dài chừng mười trượng, nó giương cánh vỗ bay lượn, lông đuôi như dải lụa màu vẽ lên không trung, nó là một thứ bao mà mang cả sự xinh đẹp và tôn quý vào người.
Linh tính do 【 Pháp Hữu Nguyên Linh】sinh ra đầy đủ để giao cho Băng Tinh Phượng Hoàng sức sống.
Thiên Xu tướng quân gắng sức vung vẩy binh khí của gã, nhưng ở dưới cơn gió tuyết con Băng Tinh Phượng Hoàng này quạt tới, tứ chi gã bắt đầu cứng ngắc, suy nghĩ của gã bắt đầu chậm lại, cuối cùng linh hồn và máu thịt của gã đã bị đông cứng toàn bộ.
Băng Tinh Phượng Hoàng giống như bò tót, đóng băng Thiên Xu tướng quân xong cũng không dừng lại, mà là không ngừng tiến lên. Băng Tinh Phượng Hoàng xinh đẹp lộng lẫy lại giống như tử thần thu gặt sinh linh trong trần thế, đóng băng mấy người còn lại thành tượng băng.
Tiêu Thiên Hữu nhìn từng bộ thi thể, hắn từ từ thu Thiên Địa Pháp Vực lại, đồng thời cũng mang thi thể của bọn họ chứa vào trong nhẫn.
Hắn vốn vốn tưởng rằng đây sẽ là một trận huyết chiến, lại chưa từng nghĩ chiến đấu dễ dàng như thế, Bắc Đẩu lục tướng mất đi quân đội, giống như là cọp không có nanh vuốt, chỉ được cái mã bên ngoài.
Không, đây là do bản thân hắn quá mạnh mẽ mà thôi.