Đại chiến Nam Sơn thoạt nhìn như chưa bao giờ dừng lại, nhưng từ sau khi Yêu tộc bắt đầu co đầu rút cổ thì mật độ chiến đấu không ngừng hạ xuống, thế mà các ngươi mỗi một lần khởi xướng ra một trận đại chiến thì cả lũ lại đánh tới mức thở không ra hơi, còn có đám phế vật các ngươi dù tiến đánh thảo phạt Yêu tộc không được, nhưng cái nào cái này đều là tuyển thủ nội đấu nhà nghề nhé. Bắc Đẩu thất quân trú đóng ở Nam Sơn, là để lịch luyện chú tạo luyện quen mùi máu, giữ được chiến lực.
Nhưng xem kìa các ngươi lấn áp đồng bào, cướp đoạt công lao, khi các chiến hữu đổ máu anh dũng chiến đấu với Yêu tộc, thì các ngươi lại ngồi mát ăn bát vàng. Các ngươi cũng chỉ là hạng giá áo túi cơm mà thôi, vốn lúc ta trở về là muốn vớt vát lại các ngươi một hồi, không hề nghĩ rằng Đậu Trường Sinh dĩ nhiên nói vu vơ đánh bừa mà trúng. Không, đây không phải là chuyện hên xui, ta dám chắc Hành Thủy tướng quân đã phát hiện cái gì rồi? Ta rốt cuộc cũng không phải là Dao Quang tướng quân chân chính, ngụy trang đóng giả thân phận của hắn thì nhất định có sự khác biệt, mấy người các ngươi không phát hiện ra, cũng không có nghĩa là người khác không phát hiện ra được.
Anh hùng thiên hạ sao mà nhiều, đáng tiếc bị giới hạn trong quy củ thể chế không được tự do."
Tiêu Thiên Hữu than thở một tiếng, cầm đao chém ra.
Trời đất tan rã ra từng tấc từng tấc một, càn khôn đảo ngược, thế giới biến ảo.
Trong lúc vô tình không hay biết, bọn hắn đã không còn ở trong doanh trướng nữa, mà là nằm ở một thế giới âm u ma mị.
Giữa đất trời đen thui như đổ mực, tựa như ánh sáng chưa bao giờ tồn tại ở chốn này, khắp nơi từng cơn gió âm u không ngừng thổi rít lên nghe như tiếng quỷ thần kêu rên.
Tiếng kêu thảm thiết não nề vang vọng bên tai mọi người. Từng cơn gió âm thổi mòn máu thịt, bào mòn xương trắng, đông cứng linh hồn lại.
Thiên Địa Pháp Vực.
Đây là võ đạo nhất phẩm đệ nhất cảnh.
Thiên Địa Pháp Vực bình thường, dù cho vẫn rất mạnh thế nhưng vẫn có nét giả tạo. Vậy mà cái thế giới này thật giống như đang tồn tại thực sự, bọn hắn bị lôi vào trong một cái tiểu thế giới khác.
Cái chiêu mà Thiên Xu tướng quân dùng muốn gây nên sự chú ý của Bắc Đẩu thất quân, để Bắc Đẩu thất quân tiếp viện, ngay từ ban đầu đã chẳng có tác dụng gì sất rồi.
Tiêu Thiên Hữu hời hợt nói: "Các ngươi mấy thằng ngu này làm chuyện ngu nhất chính là đến trong doanh trướng của ta, nơi này ta sớm đã dùng Nhật Dụng pháp vực ăn mòn mỗi ngày, thời gian tạo thành Thiên Địa Pháp Vực đã rút ngắn đến trong nháy mắt là xong.
Chẳng qua là vì tránh cho bị các ngươi xé nát, ta cố ý tốn thêm chút thời gian, nói nhảm một thôi một hồi với các ngươi, bây giờ Thiên Địa Pháp Vực đã ổn định rồi, các ngươi muốn đánh vỡ Thiên Địa Pháp Vực tất nhiên cần có thời gian một khắc đồng hồ, mà một ít thời gian này, đã đủ để ta giết các ngươi dăm ba lần rồi."
Tiêu Thiên Hữu dạo bước thảnh thơi tùy ý chém ra một đao.
Đao pháp Long Sương Hàn Phách đao.
Vô tận lạnh hiện lên, hóa thành một thanh đao khổng lồ. Thanh đao toàn bộ đề là do băng lạnh tạo thành vắt ngang mười mấy trượng, quét ngang một chiêu!
Ngọc Hành tướng quân rút bội kiếm ra, trên thanh kiếm có khảm nạm vàng, tạo thành Thất Tinh. Gã khua múa thanh kiếm, nó giống như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời mênh mông, lao rầm vào thanh đao băng tuyết khổng lồ. Nó nổ ra một cái hố to như quả đấm, hơi lạnh bốc lên ngùn ngút, trong nháy mắt cái hố biến mất, cái hố nó đã được lấp đầy khép lại.
Lúc thanh bảo kiếm va chạm với thanh đao băng tuyết khổng lồ, con ngươi sáng dạ của Ngọc Hành tướng quân đã dần rỉ ra sự ngốc nghếch ngờ nghệch, tất cả cái sáng dạ trước đó đã ngừng lại, khí lạnh phun ra đông cứng linh hồn, đóng băng hết mọi thứ.
Người Ngọc Hành tướng quân yếu ớt như đậu hũ, thanh đao khổng lồ nghiền ép xuống, dễ như trở bàn tay đè lên nghiền người gã thành bùn lầy.
Tiêu Thiên Hữu nhìn thi thể máu thịt bê bết của gã, nhìn bộ giáp cùng với vũ khĩ của gã, không khỏi chậc lưỡi xuýt xoa: "Ngươi là một tên phế vật, nhưng áo giáp và vũ khí của ngươi lại là bảo bối tốt.
Loại rác rưởi này, cũng không biết gã sao có thể ảo tưởng tự tin tới mức bảo ta gánh xuống chuyện này.
Ta là có thể gánh được, nhưng ngươi có thể nhận nổi được cái phúc này sao?"
Tiêu Thiên Hữu bước ra bước thứ hai, hắn cầm Đại Lương Đao chỉ về phía năm người còn lại, hắn nhìn năm người sắc mặt nặng trịch như đeo đá, mắt bọn họ toát ra cái sự sợ hãi. Tiêu Thiên Hữu châm chọc giễu cợt nói: "Các ngươi những tên phế vật này, chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, đã sớm không còn giữ được sự kính sợ đối với võ đạo. Cái ngày Tào Long Cát chiếm lấy Hắc Thủy quan thì có nói một câu vô cùng đúng, hôm nay ta bê nguyên si tặng lại cho các ngươi.