“Vậy mà các ngươi lại ngăn cản, để mặc Tương Vương chết rồi, bây giờ chuyện thành như vậy thì cũng không thể để mình ta gánh chịu.”
Sắc mặt Khai Dương tướng quân trở nên rét lạnh, đôi mắt lộ ra hàn ý, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng bản thân biết một ít bí mật là có thể uy hiếp bọn ta.”
“Nói cho cùng chúng ta cũng không phải thủ phạm thật sự ở phía sau màn, vì không một ai ra tay mà chỉ là phản ứng chậm thôi, cùng lắm thì là tội danh cứu viện bất lực.”
“Nhưng đến lúc chết thì không phải chỉ mình ngươi, gia tộc ở sau lưng ngươi, vợ con già trẻ lớn bé trong nhà ngươi đều sẽ chết cùng với ngươi.”
Ngọc Hành tướng quân cũng lười lá mặt lá trái, trực tiếp nói một cách lạnh lùng: “Lần này Đậu Trường Sinh đổ oan cho ngươi cũng coi như là do ngươi xui xẻo.”
“Tương Vương gặp chuyện thì chắc chắn Bắc Đẩu thất quân sẽ bị nghi ngờ, vốn muốn cùng nhau ứng đối nhưng không ngờ Đậu Trường Sinh cắn chết một người, như vậy chẳng bằng ngươi gánh vác hết mọi chuyện đi.”
“Giải quyết cho xong chuyện này, để triều đình thu hồi ánh mắt khỏi Nam Quân.”
Sắc mặt Dao Quang trở nên khó coi, nhìn những vị huynh đệ tốt ngày xưa giờ đây không còn ra vẻ nữa mà đã tháo bỏ lớp mặt nạ giả dối, lộ ra dáng vẻ hung ác nuốt sống người ta.
Thế là hắn tức giận nói: “Các ngươi mặc kệ thủ phạm thật sự là ai?”
“Chỉ muốn ta gánh tội thay để sự việc lần này lắng xuống.”
“Các ngươi làm như thế không chỉ vì xua tan sự nghi ngờ của triều đình đối với các ngươi, mà cũng do các ngươi đã nảy sinh dã tâm. Từ trước đến giờ quan quân đều lấy Bắc Đẩu thất quân làm chủ, bây giờ tân hoàng chậm chạp không xuất hiện, vì thế mà thống soái của Nam Quân tạm thời sẽ không xuất hiện, vậy nên các ngươi có thể lôi kéo các quân đội khác.”
“Đến lúc đó, cho dù thống soái của Nam Quân đến rồi thì các ngươi cũng có thể cùng nhau đoàn kết, chống lại thống soái Nam Quân.”
“Thời loạn lạc sắp đến nên các ngươi muốn nắm giữ binh quyền, giành địa vị cao trong triều đình mới, duy trì dòng dõi của mình không bị sụp đổ.”
Thiên Toàn tướng quân không vui, nói: “Dao Quang ngươi nói chuyện quá khó nghe rồi.”
“Chúng ta sẽ đổ đến giọt máu cuối cùng vì Đại Chu.”
Dao Quang cười mỉa: “Các ngươi chỉ không muốn gánh danh tiếng phản bội, ảnh hưởng đến danh dự gia tộc mà thôi. Các ngươi sẽ chết nhưng Bắc Đẩu thất quân này sẽ trở thành quân đội riêng của các ngươi.”
“Kẻ nào cũng lòng muông dạ thú, đều là khối u ác tính. Đại Chu có các ngươi mà không diệt vong thì thật sự là không có đạo trời.”
“Ta rất muốn giữ lại các ngươi.”
“Nhưng đáng tiếc trái tim ta không đồng ý.”
“Đậu Trường Sinh lại làm hỏng chuyện lớn của ta.”
“Vì thế ta chọn cách đánh chết từng người các ngươi.”
“Đám ngu xuẩn các ngươi, ta nhịn các ngươi quá lâu rồi.”
"Bích Ngọc Quang Hàn đao!"
"Ngươi là Giáo chủ Cửu U minh giáo Tiêu Thiên Hữu!"
Thiên Xu tướng quân nhìn thấy Dao Quang tướng quân lừ lừ rút binh khí ra. Gã nhìn thoáng cái liền biết nó có lai lịch gì, không khỏi sợ hãi bất thốt ra, gã đứng phắt dậy. Khí thế quanh người gã bùng nổ ầm ầm, phát lực cả người gã cuồn cuộn như cơn lốc, cơn lốc này muốn phá hủy doanh trướng gây ra tiếng động lớn nhằm thu hút sự chú ý của Tứ Phương Bắc Đẩu Thất quân để tới cứu viện.
Tiêu Thiên Hữu vừa thong thả nhởn nhơ rút Đại Lương Đao ra vừa há mồm khen kiểu nói mát: "Mặc dù Thiên Xu ngươi có chút đầu đất, nhưng kiến thức vẫn không dốt lắm, thế mà có thể nhận ra được thanh đao này. Chẳng qua bây giờ thanh đao này, không còn tên là Bích Ngọc Quang Hàn đao nữa, mà tên là Đại Lương Đao rồi nhé."
Thiên Xu tướng quân tỏ ra nghiêm túc trầm giọng xuống nói: "Năm xưa lão Lương Vương chấp chưởng Ngũ Quân Đô Hộ Phủ, ta cũng từng đảm nhiệm giáo úy ở trong Ngũ Quân Đô Hộ Phủ, đã từng may mắn có dịp tận mắt nhìn thấy lão Lương Vương cầm Bích Ngọc Quang Hàn đao thi triển đao pháp Long Sương Hàn Phách đao, ngàn dặm tuyết rơi, vạn dặm kết băng. Nhưng cho dù là Lão Lương Vương ngày trước tới chỗ này, cũng không dám ở trong đại doanh hăm dọa, bất kỳ một quân nào trong Bắc Đẩu thất quân đều là đạo binh thượng phẩm, đây là từ chính bản thân Á Thánh suy diễn tính toán ra, đè dẹp nhất phẩm không phải là việc khó gì đâu. Về mặt tình cảm nể mặt năm xưa ta từng theo hầu Lão Lương vương, Tiêu Thiên Hữu bây giờ ngươi quay mặt bước đi, ta sẽ không động thủ."
Tiêu Thiên Hữu cười gằn, đôi mắt hắn như mắt ưng, sắc như dao cạo, hắn mở mồm thách thức: "Chỉ bằng ngươi cái loại tôm tép nhãi nhép này, làm gì được ta đây, gãi ngứa hả?
Ngày xưa đời cha của ta, các chủ tướng của Bắc Đẩu thất quân đều là Võ Đạo nhất phẩm, bọn họ mạnh như thế không phải đều bị cha ta đè đầu úi cổ, bọn họ thì làm gì có tư cách mà đánh đồng với tứ vương bát công. Năm xưa lúc ta gia nhập Bắc Đẩu thất quân thì đã biết Bắc Đẩu thất quân kém năm đó xa lắc xa lơ, cho nên ta mới có thể chủ động dứt áo ra đi, mà chọn chạy về Bắc Cương.