Cuối cùng Đậu Trường Sinh thở dài, phân phó cho Lương Cung Vũ: “Thỉnh Lương tiên sinh đích thân viết một bản tấu chương, lấy danh nghĩa của ta bẩm báo việc này với triều đình.”
“Nhớ kỹ, trong bản tấu chương đó nhất định phải thể hiện rõ ràng rằng Đậu Trường Sinh ta trung thành tận tuỵ, sự việc lần này không có liên quan gì đến ta, tất cả mọi chuyện đều chỉ là trùng hợp.”
Lương Cung Vũ mỉm cười nói: “Chủ công yên tâm, ta biết nên viết như thế nào.”
“Chủ công một lòng trung thành với triều đình, làm sao mà người ngoài có thể vu oan được.”
“Bắc Đẩu thất tướng toàn bộ đều bỏ trống, chủ công không tiết chế quyền lực của Nam Quân, Trương tướng quân tạm thời tiếp quản Bắc Đẩu thất quân thì còn được nhưng trong thời gian dài thì nhất định là không được. Phải chăng là muốn bẩm báo lên triều đình, thỉnh triều đình sắc phong Trương tướng quân làm Dao Quang tướng quân.”
“Lần này Hành Thủy tướng quân và Hổ Uy tướng quân cũng đã lập được đại công, có công thì không thể không thưởng, dâng tấu lên xin sắc phong làm Khai Dương tướng quân và Ngọc Hành tướng quân.”
“Đúng rồi.”
“Nói đến mới nhớ, công lao của Trần giáo uý cũng không nhỏ. Chính Trần giáo uý là người vạch trần bộ mặt thật của Dao Quang tướng quân nên lúc này mới khiến cho thiên hạ biết được chân tướng rõ ràng, chỉ đảm đương một chức Hoành Lĩnh giáo uý thôi thì thực sự là lãng phí nhân tài, đương nhiên chỉ với công lao này mà muốn được thăng chức lên thành Bắc Đẩu thất quân chủ tướng thì còn lâu mới đủ.”
“Nhưng lão Trần cũng là một vị lão nhân bên cạnh điện hạ, trước sau không biết đã vì điện hạ mà chịu bao nhiêu khổ cực, chuyện Thiên Ngoại Thiên thì không nói nữa, điện hạ nghĩ đến cái giá mà lão Trần đã trả lần này xem.”
“Sau khi biết rõ tin tức đã không nói hai lời mà tự móc hầu bao đi qua môn lộ của Đại tướng quân, trực tiếp đi về phía nam đến Nam Sơn để điều tra manh mối cho điện hạ, sau khi điện hạ tới thì kết quả đã được điều tra rõ ràng chân tướng rồi.”
“Việc này nhìn thì tưởng như đơn giản nhưng trong quá trình đó, chắc chắn là lão Trần đã phải chịu quá nhiều cực khổ rồi.”
Vốn dĩ Đậu Trường Sinh muốn lớn tiếng trách mắng Lương Cung Vũ, chính hắn không có ý tưởng gì đối với Bắc Đẩu thất quân, nếu như làm như vậy thì sao? Há chẳng phải là biến Bắc Đẩu thất quân thành tư gia quân hay sao? Thế nhưng những lời mà Lương Cung Vũ nói cũng đều là sự thật. Lão Trần quả thực là có chuyện thì sẽ lên. Cho đến bây giờ, chính mình vẫn vẫn luôn chỉ cho một chút tài nguyên nhưng danh tước và quan vị thì vẫn luôn không có.
Lần này, lão Trần thực sự khổ cực, có công mà không thưởng thì đây chính là con đường chuốc lấy tai hoạ, huống chi đây còn người huynh đệ vào sinh ra tử, cùng chung hoạn nạn của chính mình.
Thoáng nhìn ra vẻ do dự của Đậu Trường Sinh, Lương Cung Vũ tiếp tục gia tăng hỏa lực mà nói: “Lão Trần thật khổ mà.”
“Một mình rời xa quê hương mấy vạn dặm đi đến Nam Sơn, phóng mắt nhìn quanh không quen biết một ai nhưng vì tiền đồ của huynh đệ tốt, vì thanh danh của huynh đệ tốt, lão Trần vẫn phải cố nén những hoang mang và mờ mịt trong lòng, vẫn không ngừng ở trong đó lạnh lùng nhìn và phớt lờ để tìm tòi từng chút manh mối có ích.”
“Thật vất vả mới khiến cho vụ án được cả thiên hạ biết đến rõ ràng, lập được đại công, thế mà lại không được ban thưởng một chút nào.”
“Thật khổ mà.”
Đậu Trường Sinh trách mắng một câu: “Đủ rồi.”
Thiên nhân giao chiến trong lòng, một bên là tình nghĩa huynh đệ, một bên là công chính nghiêm minh.
Lương Cung Vũ lại tăng thêm một mồi lửa nói: “Chủ công không cần phải xoắn xuýt, như hai vị Hành Thủy tướng quân và Hổ Uy tướng quân kia, bọn hắn có quan hệ gì với chủ công?”
“Hoàn toàn không có quan hệ gì cả, bọn hắn với chủ công chỉ là gặp mặt vài lần mà thôi. Chủ công mới tiếp xúc với bọn hắn vài ngày, triều đình chắc hẳn là phải biết. Chủ công tiến cử bọn hắn chưởng quản một quân trong Bắc Đẩu thất quân, hoàn toàn là xuất phát từ công nghĩa, chiến công của bọn hắn hiển hách, đáng lẽ đã phải được thăng chức từ lâu.”
“Chủ công như thế này là vì lợi ích của triều đình, nếu như chủ tướng của Bắc Đẩu thất quân cũng giống như bọn Hành Thủy tướng quân, vậy thì lúc này cũng sẽ không bị giết chết một cách dễ dàng, dẫn đến việc xảy ra sự kiện ác liệt như lúc này.”
“Để tránh lặp lại lần sau, đề cử mấy vị tướng quân có bản lãnh thực sự thượng vị không phải là việc mà một vị trung thần nên làm hay sao?”
“Hơn nữa sau khi bọn hắn thượng vị, đối với Bắc Đẩu thất quân cũng tốt, có thể khiến cho chiến lực của Bắc Đẩu thất quân không bị mất đi, không đến mức trong tương lai khi mà triều đình cần Bắc Đẩu thất quân thì Bắc Đẩu thất quân lại chỉ là một giàn hoa, chỉ được mỗi cái vẻ ngoài rực rỡ.”
“Về phần Trương tướng quân thì lại càng đơn giản, Trương tướng quân đã lập được chiến công hiển hách tại Bắc Cương, càng là một đời kiêu ngạo, bây giờ đến Bắc Đẩu thất quân thì đã lãng phí nhân tài rồi. Nếu như Nam Sơn thất thủ thì e là triều đình sẽ phải đau đớn mất đi một vị Vô Thượng Tông Sư.”