Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 128 - Chương 128. Đây Là Muốn Trở Thành Thập Đại Danh Bộ (2)

Chương 128. Đây là muốn trở thành Thập Đại Danh Bộ (2) Chương 128. Đây là muốn trở thành Thập Đại Danh Bộ (2)

Chương 128: Đây là muốn trở thành Thập Đại Danh Bộ (2)

“Khi ngươi rời đi Thần Đô, mang theo Triệu Vô Độ cùng đi, cho hắn một tạo hóa, sau khi đại hội Long Môn lại thả hắn.”

Tiền Tiểu Tam khẽ lắc đầu, nhìn thấy Trần Vương khó chịu nói: “Sao ngươi như lại lề mề chậm chạp thế, không còn uy phong của trước kia nữa.”

“Nếu là ba mươi năm trước, ta nhất định sẽ giết chết Triệu Vô Độ, nhưng bây giờ ta đột nhiên phát hiện.”

“Giang hồ này, không phải đánh đánh giết giết, là nhân tình thế cố.”

“Làm người lưu lại một đường, ngày sau còn dễ nói chuyện.”

“Triệu Vô Độ không tính cái gì, nhưng Triệu Minh Ngọc tu Ất Mộc chi khí, sinh nhi cường đại, cho dù không tu luyện cũng sẽ như một cổ thần thú, giống như Thượng Cổ dị chủng, thực lực tự động tăng trưởng.”

“Đậu Trường Sinh thiên phú kém một ít, nhưng tâm tính hiếm thấy, là kẻ bà ta sống ở trên đời này thấy được độc nhất một người vô cùng tàn nhẫn, nguy hiểm.”

“Thực lực hạ tam phẩm, có gan tính kế Vô Thượng Tông Sư, cho dù Vô Tướng Vương sống hay chết? Trong thiên hạ ai dám xem thường?”

“Vài chục năm sau sau, thiên hạ này chính là sân khấu của bọn họ.”

“Giang hồ luân chuyển, một thế hệ người mới đổi người cũ.”

Trần Vương cầm ra một chuỗi lần tràng hạt từ trong tay áo, ngón tay bắt đầu bóp lần tràng hạt, thấp giọng nói thầm: “A di đà phật.”

Đã động thân chạy tới Thanh Long phường.

Tiền Tiểu Tam trợn mắt há hốc mồm, tên nhóc hung ác như thế lại ăn chay niệm Phật, giang hồ này biến đổi thật sự là quá nhanh.

Ầm ầm!

Tiếng vang kinh thiên động địa truyền ra.

Giống như trời cao gào thét.

Phong vân biến ảo giống như tận thế đến.

Từng luồng cột sáng, lần lượt dựng thẳng lên trời.

Bảy cột sáng sáng chói, nằm ở phương hướng khác nhau, đều tự xa xa hô ứng.

Tiên Thiên Bắc Đấu Trận, đã hoàn toàn mở ra.

“Dương đại tướng quân đã nhập trận.”

Tiếng thốt kinh ngạc vừa truyền ra không lâu, đã có người lại một lần nữa mở miệng nói: “Là Trần Vương, Trần Vương cũng đã nhập trận.”

“Lại tăng thêm Thần Hầu, đây là ba vị Vô Thượng Tông Sư.”

Đậu Trường Sinh ở trong một góc hẻo lánh, nhìn chăm chú khu vực phía trước bị phong tỏa , trong lòng an tâm, ba vị Vô Thượng Tông Sư, Vô Tướng Vương kia dù cường đại trở lại cũng là lành ít dữ nhiều.

Ánh mắt không khỏi nhìn về phía bên cạnh, trán và hai gò má của Lãnh Vưu Khôn không ngừng có mồ hôi chảy xuôi xuống tới.

Lúc này Lãnh Vưu Khôn lại không còn thần khí như vừa rồi nữa, mồ hôi không ngừng chảy ra, đã đầm đìa nhuộm ướt mãng bào, giống như con gà con run lẩy bẩy.

Lúc này Đậu Trường Sinh đột nhiên phản ứng kịp.

Tên Lãnh Vưu Khôn này không đến mức phải chết, nhưng sẽ bị liên luỵ, vị trí Thập Đại Danh Bộ chắc chắn khó giữ được.

Kiểu này muốn mình trở thành Thập Đại Danh Bộ?

Nhưng mình chỉ nghĩ đến Vô Tướng Vương.

Quên mất đây lại là lập công.

Nhưng cho dù làm lại, mình cũng sẽ làm như vậy, dù sao có thể giải quyết được chuyện của Vô Tướng Vương, đối với Đại Chu, đối với mình, đối với thiên hạ đều là chuyện tốt.

Ánh mắt lần nữa nhìn về phía đại trận, cũng nhìn thấy yên tĩnh.

Cấp độ quá thấp cũng xem không hiểu.

Chỉ chờ đợi kết quả.

Lộc cộc lộc cộc!

Tiếng vó ngựa vang lên giữa đêm khuya.

Tiếng vó vang vọng từ phía xa, chẳng mấy chốc đã đến được trước mặt.

Người tới mặc một bộ trọng giáp, cầm một cây trường thương hai trượng trong tay, con ngựa dưới thân cũng bị phủ đầy giáp nặng, cả người lẫn ngựa giống như là vật tạo nên từ sắt thép.

Bộ giáp được sắt thép đúc nên, mặt ngoài ánh lên một màu đỏ như máu, thực chất đó là sản phẩm do huyết khí ngưng tụ thành, giống như đang mặc một bộ giáp đỏ như máu thật thụ.

Ngọn cờ phấp phới giương cao, thiên quân vạn mã không ngừng tụ hội.

Đạo binh của Đại Chu, trọng kỵ thiết huyết.

Ầm ầm, một âm thanh phát ra vang dội.

Một bức tượng người khổng lồ cao tầm mười trượng lại được dựng lên sừng sững, sau lưng hiện ra ảo ảnh, đang giương người đón gió, hoá thành kích cỡ trăm trượng, sừng sững với đất trời, cho con người ta cảm giác đang đứng trước một ngọn núi hùng vĩ, trùng điệp và nguy nga.

Huyết khí và sát khí cùng xông thẳng lên trời.

Đạo binh của Đại Chu, người khổng lồ cao ngất.

Tại Thần Đô, bởi vì sự xuất hiện của Vô Tướng Vương.

Đại Chu đã bắt đầu vận dụng sức mạnh trấn quốc thật sự.

Thần Ma Đại Trận, ba vị Vô Thượng Tông Sư, từng nhánh đạo binh không ngừng tụ họp đến.

Bên trong một tầng, bên ngoài một tầng, bắt đầu phong tỏa toàn diện mọi ngóc ngách của chiến trường.

Đậu Trường Sinh không có cách nào thấy rõ thế cục bên trong Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận, nhưng phần thế cục bên ngoài hắn lại thấy rất rõ.

Tên trọng kỵ thiết huyết mặc giáp cưỡi lên lưng ngựa sắt đến, dưới hai sườn ngựa của hắn lại có thêm hai cánh, đây rõ ràng là một loại đạo binh có thể giúp ngự không phi hành.

Thực lực của ai trong họ cũng không thấp, hơn nữa bộ giáp và vũ khí của họ đều là pháp khí.

Bình Luận (0)
Comment