Chương 129: Ta có một muội muội, muốn gả làm vợ ngươi.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Đậu Trường Sinh không phải cảm thấy bọn họ lợi hại, mà là cảm thấy việc hao công tốn sức như thế để cung cấp và nuôi dưỡng một đạo binh như vậy, nếu không phải một đại vương triều thống nhất thì thật sự không nuôi nổi.
Từng nhánh từng nhánh đạo binh, phong toả bốn phương, cuối cùng một viên kiêu tướng lên sàn.
Phiêu Kỵ tướng quân Tiêu Thiên Hữu.
Sau khi người này đi vào, đã có nô bộc trước mặt và những đầy tớ riêng trải một tấm thảm dưới đất, bày biện bàn, bật lửa lư hương.
Tiêu Thiên Hữu xếp bằng ngồi ngay ngắn trước bàn, sau đó đặt vỉ nướng lên, có chuyên gia bắt đầu cắt lấy đùi dê, để đầu bếp phụ trách nướng BBQ.
Ánh mắt Tiêu Thiên Hữu nhìn khắp xung quanh, sau khi trông thấy Đậu Trường Sinh, hắn vẫy tay nói: “Lại đây.”
Lãnh Vưu Khôn đi vài bước đến đó, sau khi bước vào vùng lân cận, hai cây giáo dài bắt chéo nhau trước mặt Lãnh Vưu Khôn chặn đường đi của hắn.
Cảnh tượng này khiến Đậu Trường Sinh kinh ngạc, đây là chỉ đích thân mình tiến đến.
Phiêu Kỵ tướng quân, đây là phó chức Đô Hộ Phủ của năm đạo quân, cũng là một trong chín vị các thần trong Nội Các.
Đậu Trường Sinh bước đến gần, sau khi ngồi quỳ xuống, bàn tự động được người ta đặt ở trước mặt, có nô bộc rót rượu cho Đậu Trường Sinh.
Rượu này Đậu Trường Sinh không dám uống.
Thần Hầu, Trần Vương, Đại Tướng quân, người ta đi vào khu vực phong toả Tiên Thiên Bắc Đẩu đại trận đánh sống đánh chết.
Bản thân đứng bên ngoài xem kịch đã quá mức lắm rồi, nếu còn uống thêm hai ly thì chẳng phải là đi tìm chết hay sao?
Có điều vị Tiêu Phiêu Kỵ này, thích xa hoa, yêu mỹ phục, thì ra lời đồn không phải là giả.
Ngay tại thời khắc mấu chốt có giá trị như vậy mà vẫn mang theo đầu bếp và nô bộc hầu hạ cho mình.
Tiêu Thiên Hữu mặc kệ Đậu Trường Sinh, cầm lấy đùi dê đã được nướng xong, há to mồm cắn một miếng, vừa ăn vừa nói: “Loạn chiến trong Thần Đô ngày hôm nay chắc hẳn đều do ngươi đưa tới.”
“Thánh nhân, thủ phụ, Đại Tướng quân, Thần Hầu...”
“Văn võ bá quan, Tông Vương, danh gia vọng tộc đều mất ngủ cả đêm.”
“Nhóc con, ngươi đủ tàn nhẫn đó, cái tính cách muốn bò lên phía trước mà không tiếc mọi thứ như vậy, ngươi làm việc ở Lục Phiến Môn thật sự rất lãng phí, tới Ngũ Quân Đô Hộ Phủ đi, ta sắp xếp cho ngươi tòng quân, dù là đi Thập Vạn Đại Sơn giết yêu hay đến Tắc Bắc săn hồ.”
“Đều cần những người như ngươi.”
Đậu Trường vội vàng đáp lời: “Hành quân đánh trận ta vốn không hiểu, vả lại những tin đồn đó đều là có người cố ý bôi nhọ ta.”
Tiêu Thiên Hữu cười khinh khỉnh, không nói nhiều đến chủ đề này nữa, hắn chuyển đề tài:
“Ngươi quật khởi cực nhanh, thật sự là nghe rợn cả người.”
“Trong vòng vài tháng ngắn ngủi, từ một bộ khoái nhỏ vô danh tiểu tốt leo lên đến hàng chót Nhân Bảng, rồi lại trở thành kẻ đứng thứ 28 trên Nhân Bảng.”
“Hiện giờ một võ đạo Ngưng Cương cảnh thất phẩm lại có gan mưu hại nhất phẩm võ đạo Vô Thượng Tông Sư, không dám nói vô tiền khoáng hậu, nhưng trăm năm qua ngươi là người đầu tiên.”
“Một nhân vật như thế, sau khi bản tướng nghe người ta kể lại, phản ứng đầu tiên của ta là không tin.”
“Nhưng hiện giờ Vô Tướng Vương đã ở trong trận, đích thân bản tướng mặc giáp tiến đến phong tỏa tứ phương, ngăn chặn đường sống của Vô Tướng Vương, bởi thế không thể không tin.”
“Mọi người ai cũng nói ngươi thiên phú tuyệt luân, chính là anh tài thế gian hiếm có, có thể nhịn những điều người thường không thể nhịn, chẳng mấy chốc khắc khổ tu hành, không dám thả lỏng một ngày nào, chính là vị một ngày danh chấn thiên hạ.”
“Lúc này trông như vài tháng ngắn ngủi, nhưng thật ra đó là sự nỗ lực mười mấy năm của ngươi đã đơm hoa kết quả.”
“Bản tướng vẫn chưa tin, bởi dù cảnh giới thực lực này của ngươi đã được che lấp bằng tuyệt học nào đó, nhưng thực lực Ngưng Cương cảnh thất phẩm này bản tướng liếc mắt một cái đã nhìn thấu ngay.”
“Nếu thật sự thiên phú tuyệt luân thì đã là trung tam phẩm từ lâu rồi.”
“Nên bản tướng mới nhận ra ngươi đáng sợ hơn thế nhiều.”
“Hạ tam phẩm đã làm được tới bước này, vậy nếu trung tam phẩm, thượng tam phẩm thì sao?”
“Bản tướng coi trọng tương lai của ngươi.”
“Chỉ cần không chết, ngày sau mười vị trí Địa Bảng nhất định có một vị trí nhỏ dành cho ngươi.”
Tiêu Thiên Hữu nói đến đây thì hơi tạm dừng một lát, thái độ không còn thong dong như trước, có hơi ngượng ngùng rồi chần chờ nói tiếp: “Ta có một muội muội, tuổi vừa mười sáu, dịu dàng hiền thục, đúng là xứng đôi với ngươi đây.”
Cuối cùng Tiêu Thiên Hữu dường như sợ bị Đậu Trường Sinh hiểu lầm, bổ sung thêm một câu: “Đây là viên minh châu của Tiêu gia ta, xuất thân từ dòng chính.”
Tiêu gia là tướng môn thế gia, đi theo Á Thánh đánh Đông dẹp Bắc, nhiều lần lập chiến công, do đó từ lúc Đại Chu quật khởi, Tiêu gia là tân quý trong tướng môn, là thời đại Thái Tông.