Chương 130: Ta có một muội muội, muốn gả làm vợ ngươi. (2)
Đời Thái Tông và đời Thái Tổ, khác nhau đơn giản nhất chính là thời Thái Tổ khai sáng thiên hạ, bình định quần hùng kiêu binh hãn tướng.
Nhưng đời Thái Tông cũng không yếu, người Hồ ở Tắc Bắc, Yêu tộc ở phương Nam hay Long tộc ở Đông Hải đều là đối tượng bị đời Thái Tông đánh tan, là bọn họ tạo nên sự hưng thịnh của Đại Chu.
Một đời Thái Tông có bốn vương tám công, Tiêu gia đứng đầu tứ vương, hiện giờ lão Lương Vương vẫn khoẻ mạnh như thường, sống sung sướng trong đất phong của mình.
Kẻ xếp thứ 54 trên Nhân Bảng, thiên ngoại nhất kiếm, Tiêu Thanh Y.
Đậu Trường Sinh nhanh chóng nghĩ tới một người, trái tim hắn không khỏi đập thình thịch, anh kiệt của Nhân Bảng đều là nhân trung long phượng, là người có hy vọng trở thành Tông Sư trong tương lai.
Lấy gia thế và dòng dõi của Tiêu gia, lại lấy thêm sự kiệt xuất của Tiêu Thanh Y.
Tiêu gia không hề coi khinh gì Đậu Trường Sinh, đây là thật lòng coi trọng.
Là một cuộc hôn nhân hoàn toàn có lợi.
Đậu Trường Sinh không chính thức trả lời: “Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, cha mẹ Trường Sinh mất sớm, hiện giờ chỉ có sư phụ, tất cả do sư phụ làm chủ.”
Không từ chối ngay có nghĩa là cũng bị hấp dẫn.
Tiêu Thiên Hữu cười sang sảng, vươn tay vỗ vào bả vai Đậu Trường Sinh, nói:
“Nghe nói quan hệ giữa người và Trương Thiếu Quyền không tồi.”
“Bây giờ hắn đang ở chỗ Kiêu kỵ vệ, đại ca sẽ hết lòng chiếu cố hắn.”
Bất chợt.
Nụ cười của Tiêu Thiên Hữu biến mất, hắn ngẩng đầu nhìn về phía khu vực phong toả Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận.
Đậu Trường Sinh không nhìn theo, mà lại nhìn hai dòng tin tức liên tục xuất hiện trước mắt.
【 Chúc mừng Phương Võ Linh - bạn tốt của ký chủ chết trong Binh Gia Thần Thông - Thập Phương Diệt Tuyệt, khen thưởng bảo rương màu cam! 】
【 Phương Võ Linh đã bị xoá khỏi danh sách hảo hữu!】
Giày vò lâu như thế, rốt cuộc chuyện này cũng trần ai lạc định.
Từ đây!
Trời cao mặc sức chim bay, biển rộng tùy ý cá bơi lội.
Bảy luồng!
Toả sáng chói lọi, rực rỡ như hào quang trụ trời, trong khoảnh khắc hóa thành vô số những điểm sáng chói, như thiên nữ tán hoa rơi xuống Thần Đô.
Trong nháy mắt, trên bầu trời của Thần Đô như nở rộ vô số pháo hoa.
Rực rỡ, mỹ lệ.
Phía trên bầu trời đêm, hào quang lớn thiêu đốt Bắc Đẩu Thất Tinh dần dần bắt đầu ảm đạm xuống.
Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận, đã chậm rãi cởi bỏ.
Sương mù không ngừng quay cuồng, ba bóng người từng bước từ trong đó đi ra.
Sương mù lượn lờ, như là du long quấn quanh.
Đại tướng quân Dương Khai Thái đi ở đằng trước, trong lòng bàn tay rộng lớn xách theo một cỗ thi thể mềm nhũn, lồng ngực kia của hắn đã thiếu một phần ba, cho dù là huyết nhục đốt cháy khét, nhưng vẫn còn có từng giọt máu tươi nhỏ xuống từ miệng vết thương.
Nhan sắc máu tươi kia, cũng không phải màu máu đỏ tiên diễm của người thường, mà là hiện ra nhàn nhạt màu vàng, giống như là có một vệt sáng ẩn chứa ở trong huyết dịch, bắt đầu không ngừng lập loè.
Hồng và kim dây dưa, đây là xích kim chi sắc.
Thần tiên chi huyết, kỳ huyết xích kim.
Thần tiên pháp lực, pháp có nguyên linh.
Đây đều là một trong những đặc thù của Thần Ma.
Võ đạo Cửu phẩm, chính là một trận lột xác, từ một gã phàm nhân trói gà không chặt, từng bước bắt đầu không phải là người, cuối cùng trở thành một tên phi thiên độn địa, tróc tinh nã nguyệt Thần Ma.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh sáng ngời nhìn chăm chú một cỗ thi thể kia, xích kim sắc tiên huyết, sau khi nhỏ xuống đến trên mặt đất, cũng không thấm hút xuống dưới, ngược lại giống như là từng hạt ngọc thạch.
Loại đặc thù của thần tiên này không thể nào làm giả được.
Đây là thi thể của một vị Vô Thượng Tông Sư.
Khụ khụ khụ!
Giọng ho khan từ bên cạnh vang lên, Thần Hầu Gia Cát Vô Ngã cầm khăn tay, nhẹ nhàng che lại khóe miệng của mình, mặc dù bước chân vững vàng, nhưng trên mặt khăn tay trắng noãn không tỳ vết đã nhiễm một vệt máu xích kim, không thể giấu diếm chuyện bị thương là thật.
Trần Vương Vương Trường Cung tay trái cầm một chuỗi lần tràng hạt, chậm rãi lần tràng hạt vòng quanh.
Quần áo sạch sẽ gọn gàng, vị này hoàn toàn không thê thảm như Gia Cát Vô Ngã.
Trần Vương lần tràng hạt chậm rãi rời đi.
Dương Khai Thái ném thi thể ra, cười to một tiếng cũng thoải mái rời đi.
Gia Cát Vô Ngã bụm khoé miệng, lại ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thiên Hữu, mở miệng nói: “Nơi này phiền toái Tiêu phiêu kỵ khắc phục hậu quả.”
Sau cùng nói với Đậu Trường Sinh: “Vô Tướng Vương đã chết, Diệp Vô Tướng cũng đã chết, chỉ còn lại một vị Diệp Vô Diện bị thiên mệnh cắn trả.”
“Trở về đi, tất cả đều kết thúc rồi.”
Sau khi Gia Cát Vô Ngã nói xong cũng không có dừng lại, trực tiếp rời đi.
Chiến đấu kết thúc, ba vị Vô Thượng Tông Sư rời đi, lưu lại thi thể một vị Vô Thượng Tông Sư.