Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 131 - Chương 131. Thần Tiên Chi Huyết, Kia Huyết Xích Kim

Chương 131. Thần Tiên Chi Huyết, Kia Huyết Xích Kim Chương 131. Thần Tiên Chi Huyết, Kia Huyết Xích Kim

Chương 131: Thần Tiên Chi Huyết, Kia Huyết Xích Kim

Ánh mắt Đậu Trường Sinh sinh nhìn lại khu vực sương mù tán đi, nơi đó hoàn toàn đã sụp đổ, biến thành một vùng phế tích, hơn nữa còn có một cái hố động thật sâu.

Cho dù là có Thần Ma đại trận thủ hộ, vẫn cải biến khu vực hoàn cảnh, có thể nghĩ nếu không có Thần Ma đại trận phong tỏa, hôm nay chỉ là dư âm của chiến đấu cũng sẽ có thể khiến cho Thần Đô vô số thương vong.

Tiêu Thiên Hữu lười biếng đứng dậy, bắt đầu hạ mệnh lệnh nói: “Nơi này toàn bộ phong tỏa, bất luận người nào có gan cố chấp xông vào, giết không tha.”

“Cỗ thi thể này từ nhóm người Thiết Huyết Trọng Kỵ hộ tống, mang đến Đan Tháp.”

“Quên đi, thứ này Thiên Công cũng dùng đến, chờ hai vị các lão ầm ĩ xong lại nói.”

Tiêu Thiên Hữu đột nhiên hiểu ra, ý tứ đại tướng quân Dương Khai Thái, đây là mang về ngũ quân Đô Hộ Phủ, trước thôi diễn một lần Vô Tướng Vương một thân tuyệt học có một không hai, lại nên cầm đều cầm lấy một bộ phận, đợi đến khi Đan Tháp và Thiên Công làm ầm ĩ xong thì sẽ lại ném thi thể rách nát cho bọn họ.

Chỉ là, điều này Dương Khai Thái không làm, ngược lại để cho mình phải làm.

Trong lòng thầm mắng một câu, cái này lão**.

Trách không được ném đồ vật tới trước mặt mình.

Thi thể Vô Thượng Tông Sư trước mặt không mang về được, bên trong ngũ quân Đô Hộ Phủ không biết bao nhiêu người, lòng đều sinh ra bất mãn.

Dù sao đại tướng quân đều đã tự mình ra tay, đoạt lại chiến lợi phẩm, Phiêu Kỵ tướng quân không mang chiến lợi phẩm về, kết quả không cần nói cũng biết.

Cấp trên không vì người mình tranh đoạt lợi ích, ai sẽ đi ủng hộ.

Ma đản, không phải là cãi nhau ư?

Ai không biết chứ!

Tiêu Thiên Hữu vung tay lên nói: “Đi, nhanh chóng quay về ngũ quân Đô Hộ Phủ.”

Cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Đậu Trường Sinh, nhanh chóng mở miệng nói: “Đợi khi chuyện hết bận rộn, ta sẽ đích thân đến nhà.”

Sau khi lời nói vừa dứt, Tiêu Thiên Hữu duỗi tay nắm lấy thi thể Vô Thượng Tông Sư, xoay người cưỡi lên tọa kỵ, sau đó xuất lĩnh một đám người trùng trùng điệp điệp đi về phía ngũ quân Đô Hộ Phủ.

Một tay Đậu Trường Sinh giơ lên, Huyền U cương khí bao phủ, trên mặt đất từng giọt huyết dịch xích kim như ngọc thạch kia, trực tiếp cuốn lên rơi vào trong tay.

Một luồng khí thế khoá chặt Đậu Trường Sinh, Đậu Trường Sinh giương mắt nhìn lại, đây là một vị toàn bộ thân khoác áo giáp, thân ảnh khôi ngô võ trang đầy đủ như quái thú sắt thép, chỉ có một đôi mắt lộ ra ngoài, tràn ra nhàn nhạt hồng quang.

Ánh mắt hung lệ dừng lại ở trên người Đậu Trường Sinh, thực tế là nhìn chằm chằm vào huyết dịch xích kim kia.

“Xem ở trên mặt mũi của tướng quân, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!”

Giọng nói ồm ồm vang lên, ánh mắt chợt rời đi, bởi vậy áp lực mang đến trầm trọng, bỗng nhiên biến mất không còn một mống.

Một loại cảm giác đặc thù này, giống như là núi cao sông lớn, như thiên địa chi uy.

Đây lại là một vị Tông Sư.

Đậu Trường Sinh nhìn huyết dịch xích kim trong tay, rất thức thời quay người rời đi.

Giương mắt nhìn lại Lãnh Vưu Khôn đã không biết chạy từ lúc nào, nhưng thật ra những người khác còn khoẻ mạnh, nhất là khách khanh và hộ viện của Chu phủ, có một ít lưu lại vây xem.

Lúc này từng tên sắc mặt trắng bệch, không có một tia huyết sắc, lúc Đậu Trường Sinh giương mắt nhìn tới, từng tên đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng Đậu Trường Sinh.

Quá hung tàn.

Vốn tưởng rằng Đậu Trường Sinh dám đạp chân vào đại môn của Chu phủ, mạnh mẽ xông vào phủ đệ Hộ bộ Hữu Thị Lang, vung đao chém tam thiếu gia của Chu gia, cũng đã đủ điên cuồng hung tàn.

Ai có thể ngờ được, Đậu Trường Sinh lại có can đảm tính toán một vị Vô Thượng Tông Sư.

Đây chính là Võ đạo Nhất phẩm.

Cường giả được xưng là bán tiên.

Cử động điên cuồng như thế, chẳng những không có thất bại, bản thân hắn chơi đùa hỏng rồi mà ngược lại còn thành công.

Thi thể một vị Vô Thượng Tông Sư, trước đây không lâu bọn họ đều thấy được, cho dù là nhìn từ phía xa xa cũng có thể khoe khoang cả đời.

Trong lòng bọn họ sợ hãi, sợ hãi, đồng thời cũng có may mắn.

Không phải may mắn còn sống sót, tối nay xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng may mắn bản thân mình nghe theo lời nói của Đậu Trường Sinh, Đậu Trường Sinh không có lý do gì để trả thù mình.

Không, không đúng.

Đột nhiên một vị khách khanh, hai chân như nhũn ra, bờ mông trực tiếp ngồi xuống tê liệt trên mặt đất.

Vị khách khanh này đột nhiên nghĩ đến.

Bản thân mình vừa mới chỉ là rời đi Chu phủ nhưng vẫn ở bên ngoài quan sát.

Một ánh mắt vừa rồi của Đậu Trường Sinh kia, có phải đang hoài nghi ta chần chờ không chắc hay không, có phải quan trắc thế cục, đâm lén sau lưng hắn hay không?

Giờ phút này, không chỉ riêng tên khách khanh kia phản ứng lại mà cũng có người phản ứng lại, trực tiếp quay người vội vàng bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment