“Âm Cực Tông coi như là đại tông đương thời, xếp hạng cửu đại thượng tông, cũng không có tài phú nuôi ra hơn mười vị võ đạo nhất phẩm"
"Nhưng mà mấy ngàn năm Âm Cực Tông tích lũy cũng cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần sư đồ ta trở về làm một phiếu, tin tưởng là có thể gom góp được bảy tám phần, nếu như không đủ, như vậy như hôm nay Thiên Ma Tông gần trong gang tấc, cũng có thể dọn sạch Thiên Ma Tông."
"Còn không được, Đại Nhật Tông hoành hành bá đạo, làm việc hung hăng ngang ngược, giàu có kinh người, tiêu diệt Đại Nhật Tông chắc chắn là đủ.”
"Nam Quân có thể đầu cơ trục lợi, có thể đem cơ sở Thiên Binh, từ Nam Quân mở rộng ra, hoàn thành huấn luyện cơ sở ở Nam Quân, sau đó lại dùng tân binh thay thế, tuy rằng phức tạp một chút, nhưng có thể tiết kiệm đại lượng tài nguyên."
"Cũng không phải nửa đường chuyển thế huấn luyện, đều là phương pháp huấn luyện Thiên Binh thuần khiết, cơ sở vững chắc, chiến lực cường đại."
Về phương diện này, nghiệp vụ của sư phụ thần bí cực kỳ thông thạo, hoàn toàn chuyên nghiệp, đảm bảo dùng tiền của người khác để hoàn thành huấn luyện của chính mình.
Thần Đô.
Trời vừa tảng sáng, ánh bình minh vừa ló rạng, tỏa ra ánh sáng chói lọi, xua đi bóng đêm dày đặc, trời đất đón chào ngày mới.
Trên đường phố rộng rãi lát đá xanh, đã có không ít người bắt đầu bận rộn vì kế mưu sinh. Bất thình lình, tiếng ồn truyền đến, phương xa vọng lại âm thanh ầm ĩ rối loạn, tiếng quát tháo và tiếng xua đuổi vang lên liên hồi, không ít người vội vàng tấp vào hai bên đường, đứng từ xa quan sát sự việc đang xảy ra.
Dẫn đầu đi trước là một nhánh cấm quân trên người khoác trọng giáp, trong tay cầm trường thương, bọn họ đi phía trước mở đường, đằng sau là một đội danh dự theo sau, nhất là chiếc kiệu quan đó, có thể nói là cực kỳ hoành tráng, cần phải có hơn ba mươi người khiêng kiệu, cảnh tượng cực kỳ hào nhoáng xa hoa.
Đến nỗi bách tính bình thường đứng ở hai bên đường phố cũng không thể nào đi lại, nhất định phải bị đuổi đi hết, để chừa ra một con đường rộng lớn.
Cấm quân mở đường, im lặng tránh đội danh dự, đằng sau thế mà lại có không ít quan viên đi theo, có thể nói là diễu võ giương oai, xông thẳng đến Hoàng thành mà đi.
Dọc đường đi không ngừng tấn công, bất cứ người nào cản trở ở trước mặt, toàn bộ đều bị quét sạch, một đường thông thuận đi tới trước Hoàng thành, cấm quân tự động dừng bước không tiến tới nữa, nhưng kiệu quan vẫn tiếp tục tiến về phía trước, hoàn toàn không có ý định dừng kiệu.
Mãi đến khi tới trước Thái Hoà Điện, kiệu quan mới hoàn toàn dừng lại, lúc nô bộc vén rèm che lên, có thể thấy rõ bên trong kiệu quan, giống như một căn nhà, có thư phòng và phòng ngủ, con người có thể sống ở đây.
Từ Trường Khanh thân mặc quan phục, mái đầu trắng xoá, trong tay cầm hốt bản, chầm chậm bước xuống khỏi kiệu quan, vừa đặt chân lên thềm đá trước Thái Hoà Điện, một giọng nói trách móc liền vang lên: “Cấm địa Hoàng cung, phải xuống ngựa dẹp kiệu, Thủ phụ đại nhân hôm nay đã đi quá giới hạn rồi.”
Từ Trường Khanh vô cảm giương mắt lên nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, nhìn thấy một vị quan viên khoảng hơn ba mươi tuổi, bên mép để râu, đây là Ngự sử Thôi Phương, đối phương nổi tiếng là ăn ngay nói thẳng.
Trong mắt Từ Trường Khanh loé ra hàn quang, hoàn toàn không cần mở miệng, đã có môn sinh kiêm thuộc hạ ngày xưa đứng ra lên tiếng. Từ Trường Khanh làm Thủ phụ không phải chỉ mới ba năm năm năm, mà đã được hơn chục năm rồi, học trò kiêm thuộc hạ trải rộng khắp trong triều đình, lập tức có quan viên đứng ra, mở miệng quát to: “Thôi đại nhân đã sai rồi.”
“Bây giờ Tân Hoàng chưa lên ngôi, lão Tướng quốc nắm quyền, ngày ngày bận rộn quốc sự? Sao có thể để ngài ấy vất vả được?”
“Nếu như xuống kiệu đi vào, không biết sẽ phải làm lỡ bao nhiêu thời gian, còn làm trễ thời gian lão Tướng quốc nghỉ ngơi, tiết kiệm được khoảng thời gian này, điều này là một chuyện may mắn đối với thiên hạ, đối với xã tắc.”
“Sức khoẻ của lão Tướng quốc liên quan đến giang sơn xã tắc Đại Chu, chỉ là ngồi kiệu quan tới tảo triều, Thôi đại nhân liền mở miệng nói một câu đi quá giới hạn, sao lại bất cận nhân tình như vậy. Nếu Thôi đại nhân có thời gian, vậy chi bằng hãy đi duy trì trật tự địa phương, vạch tội tham quan, chấn chỉnh lại khí thế của Đại Chu, trong thiên hạ cũng sẽ không còn tham quan ô lại nữa.”
"..."
Từng câu từng chữ không ngừng vang lên, trong chớp mắt Thôi Phương đã rơi vào tình thế bị người người lên án, vạn người phỉ nhổ, mọi người hô đánh.
Từ Trường Khanh khẽ giơ tay lên, ngăn mọi người lại, lạnh lùng nhìn Thôi Phương, hờ hững lên tiếng: “Hôm nay là lão phu sai, Thôi đại nhân có công khuyên gián, triều đình có được quan viên như Thôi đại nhân, là niềm may mắn của Đại Chu.”
“Công thần như vậy há có thể không khen thưởng, bên Đảng Khẩu Bắc cương còn thiếu một vị Thái thú, Thôi đại nhân cương trực liêm chính, vừa hay có thể đến đó nhậm chức, tin rằng với kinh nghiệm quản lý địa phương đã có trước đó, ba năm sau thi cử, quan hàm sẽ tăng lên, tương lai có hy vọng chấp chưởng một châu, nhập các bái tướng.”