Bầu không khí trở nên yên tĩnh, nhưng sắc mặt của Thôi Phương lại đại biến, vẻ mặt của hắn lập tức sụp đổ, Bắc cương chính là nơi biên cương rối loạn nhất, trong đó, quận Đảng Khẩu nối liền với thảo nguyên, mặc dù có cửa khẩu biên phòng quan trọng, nhưng Hồ Man thường xuyên ùa vào quận Đảng Khẩu tàn sát bừa bãi, Thái thú quận Đảng Khẩu trước đó đã chết dưới đao của người Hồ Man.
Những quan viên khác sực lấy lại tinh thần, lập tức lên tiếng chúc mừng: “Thôi đại nhân nhậm chức Thái thú địa phương, đảm nhiệm ba năm Hoàng Đường, có kinh nghiệm chấp chính địa phương, tương lai tiền đồ rộng mở.”
“Chúc mừng Thôi đại nhân.”
Tinh thần của Thôi Phương cuối cùng cũng sụp đổ, tuyệt đối không thể ngờ rằng Từ Trường Khanh lại không hiểu quy củ như vậy, trực tiếp trả đũa hắn, chuyện này hoàn toàn khác với lúc trước, hắn không khỏi ngẩn ra, thật lâu sau cũng không nói lời nào.
Cuối cùng hắn không cam lòng nói: “Ngươi làm vậy là trả đũa?”
“Triều đình sẽ không cho phép.”
“Hai vị bệ hạ tất nhiên sẽ làm chủ cho ta.”
Từ Trường Khanh nghe đến Thái Tông và Cao Tông, trong con ngươi loé lên hàn quang, dứt khoát hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng mở miệng nói: “Bây giờ ngôi vị Hoàng vị vô chủ, lão phu là Thủ phụ cao quý, có thể thay Thiên tử chấp chính!”
“Trăm quan thăng chức, đều do một câu nói của lão phu quyết định.”
“Từ hôm nay trở đi, mọi chuyện lớn nhỏ ở trong triều đình không cần đưa đến Thái Hoà Điện, mà là đưa về Nội các.”
Cơ thể Thôi Phương run lên, giơ tay chỉ về phía Từ Trường Khanh, ngón tay run run rẩy rẩy, rõ ràng biểu thị sự kinh hãi vào lúc này, hắn không dám tin nói:
“Thay thế Thiên tử chấp chính, ngươi thế mà lại muốn nhiếp chính.”
“Bây giờ Tân Hoàng sắp xuất hiện, hành động này của ngươi là đại nghịch bất đạo.”
Từ Trường Khanh lạnh lùng hừ một tiếng, cấm Thôi Phương nói chuyện, những lời còn lại không nghe cũng biết, trực tiếp giao cho cấm vệ ở bên cạnh, Từ
Trường Khanh cầm hốt bản trong tay đi về phía Thái Hoà Điện.
Làm, phải dốc sức mà làm.
Không tin hai kẻ đó có thể kìm chế được.
Hôm nay bọn chúng không ra mặt, như vậy, hắn không những phải nhiếp chính, mà còn phải thâu tóm quyền lực trong triều đình.
Từ Trường Khanh tự có tính toán, nhằm giữ lại thanh danh, bảo vệ gia tộc truyền thừa bình an, chuyện gì hắn cũng có thể làm được, lại càng không sợ chết.
Từ Trường Khanh sải bước đi tới Thái Hoà Điện, đi tới chiếc ghế bày dưới hoàng vị rồi ngồi xuống, đưa mắt đánh giá chiếc ghế hơi cao ở hai bên, trực tiếp duỗi tay chỉ vào một tiểu thái giám đứng hầu ở bên cạnh, nói: “Lão phu là Thủ phụ nhiếp chính đại thần, há có thể đứng ở hàng dưới.”
“Địa vị của ai có thể cao hơn lão phu?”
“Lấy xuống hết, đều lấy xuống hết.”
“Bắt đầu từ hôm nay, chỉ để lại một chiếc ghế cho lão phu thôi.”
Tiểu thái giám không khỏi lộ vẻ khó xử, lúc này lưng hắn đã đẫm mồ hôi, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, Từ Trường Khanh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt trở nên rét lạnh, Tào Thiếu Dương ở bên cạnh lên tiếng, nói: “Mệnh lệnh của Thủ phụ nhiếp chính đại thần cao hơn tất cả.”
“Mau lấy xuống hết đi.”
Tiểu thái giám vội vàng trả lời: “Dạ.”
Chẳng bao lâu sau, mỗi một chiếc ghế được bày ra đều bị dẹp hết toàn bộ, Từ Trường Khanh nhìn thấy vậy, bắt đầu không ngừng khởi động pháp lực, chiếc ghế mạnh mẽ nhích về phía trước ba thước, đi thẳng tới phía dưới long ỷ màu vàng kim, hai chiếc ghế ghép lại với nhau, như vậy thì không thể tiếp tục lên được nữa.
Tào Thiếu Dương nhìn thấy cảnh này, gương mặt hơi co giật, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hoàn toàn xem như không thấy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài Thái Hoà Điện, bắt đầu thưởng thức phong cảnh mỹ lệ của hoàng cung.
Bên dưới quan lại đã đến đông đủ, cũng là một trận xôn xao, cho dù Thái Hoà Điện là nơi thần thánh, nhưng mọi người cũng không khỏi châu đầu ghé tai, tiếng bàn tán sôi nổi vang lên, thoáng chốc, Thái Hoà Điện giống như trở thành chợ bán rau, đi đến đâu cũng là âm thanh ầm ĩ hỗn loạn.
Kiêu căng, hống hách, nhưng không ngờ rằng Từ Trường Khanh thế mà lại ngang ngược đến mức này.
Hai vị bệ hạ đều không thèm để vào mắt, những đồng liêu khác trong Nội các đều không xứng để đứng ngang hàng, đây là điên rồi, tự tìm đường chết.
Ánh mắt của Vương thị lang loé lên, đã biết hành động của Từ Trường Khanh là vì cái gì.
Vì không phải gánh chịu ác danh xây dựng Quan Tinh Đài, cái này là cố tình tự tuyệt đường sống, đang chạy như điên trên con đường tìm chết, cái này là hy sinh thân mình để tạo phúc cho gia tộc.
Nếu có thể tự sát, sợ rằng Từ Trường Khanh đã sớm tự sát rồi, nhưng hành động này là không thể.
Xây dựng Quan Tinh Đài là ý chí của bên trên, là ý chí của Thần Ma, Từ Trường Khanh tự sát xem như là chống đối Thần Ma, cũng chỉ có thể là sợ tội tự sát, cho dù là hắn chết, như vậy thì cả gia tộc cũng sẽ bị chôn theo cùng.