Ý chí Thần Ma không thể làm trái, như vậy thì chỉ có thể tìm lý do từ những chỗ khác. Vương thị lang âm thầm thở dài ở trong lòng, mình bị Đậu Trường Sinh liên luỵ nên chuyện thăng chức cứ mãi bị kéo dài, khó khăn lắm mới từ Tề Châu thăng chức lên tới Thị lang, mấy năm nay cũng cẩn thận tận tụy, vì Hộ bộ tả thị lang.
Nội các còn thiếu mấy vị, chỉ đợi Từ Trường Khanh từ chức Thủ phụ, đến lúc đó Hộ bộ thượng thư Lục Thiên Ân sẽ thăng chức, hoặc là những vị trí còn trống khác ở Chính Sự đường, cũng dễ cho mình thăng chức, thành công nhập các bái tướng, nhưng không ngờ Đại Chu giống như mặt trời ban trưa sụp đổ.
Thậm chí đến cả sáu mươi năm cũng không có, vậy thì chức Hộ bộ tả thị lang này đã không còn hấp dẫn nữa rồi.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, tiếng bàn tán xì xào trong Thái Hoà Điện không những không thuyên giảm, trái lại còn tăng lên thêm. Bởi vì những thành viên khác của Nội các đều lần lượt vào triều, nhưng không người nào tỏ vẻ thắc mắc, trực tiếp đi hỏi Từ Trường Khanh, giống như không nhìn thấy gì.
Lại qua một khắc đồng hồ, thời gian lâm triều đã qua, nhưng hai vị bệ hạ Thái Tông và Cao Tông vốn phải vào triều lại không có một ai xuất hiện, điều này khiến cho Từ Trường Khanh đang nhắm mắt, ngồi ngay ngắn dưỡng tinh thần âm thầm hừ lạnh một tiếng ở trong lòng.
Biết tới Thái Hoà Điện sẽ mất mặt, cho nên Thái Tông hoàng đế và Cao Tông hoàng đế dứt khoát không muốn tới.
Từ Trường Khanh không lên tiếng, thời gian tiếp tục trôi qua, cứ thế cưỡng ép kéo dài thời gian.
Không biết là khi nào, tiếng bước chân truyền đến, Tào Thiếu Dương đi tới bên cạnh Từ Trường Khanh, khẽ lên tiếng: “Có chiết tử khẩn cấp đến từ Nam Sơn.”
“Xin Nhiếp chính đại thần xem qua.”
Từ Trường Khanh chậm rãi mở mắt, tự tay tiếp nhận chiết tử do Tào Thiếu Dương dâng lên, chầm chậm mở ra, sau đó ánh mắt liền co rụt lại, trong lòng đã bắt đầu tức giận mắng chửi.
Cái tên Đậu Trường Sinh này được một tấc lại muốn tiến một thước, chẳng lẽ xem người đời là kẻ ngốc hay sao.
Chẳng lẽ triều đình là phế vật, ngay cả Tương Vương có chết hay không cũng không thể xác định. Trong lòng hắn cực kỳ bất mãn với Đậu Trường Sinh, nhưng bất thình lình hắn lại bình tĩnh trở lại, chuyện tốt, đây đúng là chuyện cực tốt.
Thái Tông và Cao Tông đã tránh mặt rồi, hiển nhiên, chuyện này có mất mặt hay không, hai lão già bọn chúng cũng hoàn toàn chẳng để tâm, một lòng chờ đợi mình bắt đầu xây dựng Quan Tinh Đài, sau đó tiện tạo thế đổ hết tội danh cho mình, Cho nên đến cả tranh đấu cũng lắng lại.
Từ Trường Khanh sớm đã nghe được tin tức, sau khi Đậu Trường Sinh rời khỏi Thần Đô, Thái Tông hoàng đế sẽ ra tay với Cao Tông hoàng đế, triệt để chấm dứt cuộc chiến tranh giành ngai vàng. Đợi đến khi Đậu Trường Sinh trở về từ Nam Sơn, đại thế ở Thần Đô đã định, căn bản không có cơ hội cho Đậu Trường Sinh nhúng tay vào.
Nhưng bởi vì chuyện xây Quan Tinh Đài, Thái Tông hoàng đế đã tạm dừng hết mọi kế hoạch, chậm chạp không ra tay với Cao Tông hoàng đế, chính là kiêng kỵ tội danh xây dựng Quan Tinh Đài, tộc Cơ thị thiên tính lạnh nhạt, nhưng một khi trở nên hư tình giả ý thì người nào người nấy đều không thể xem thường.
Từ Trường Khanh vỗ tay một cái, tiếng nghị luận ầm ĩ trong Thái Hoà Điện dần dần biến mất, nhìn cảnh tượng từ từ yên tĩnh trở lại, Từ Trường Khanh giơ chiết tử trong tay lên, làm phách bản cuối cùng, sau đó đưa ra xác định, nói: “Trần Vương truyền tin đến từ Nam Sơn.”
“Thì ra triều đình hiểu lầm, Tương Vương vẫn chưa bỏ mình, mà là bị cướp bắt lại sau đó giam giữ, bây giờ Trần Vương vạch trần âm mưu của Thiên Ma Tông, phá huỷ sào huyệt của tặc nhân, thành công cứu Tương Vương ra ngoài.”
“Tương Vương vẫn chưa bỏ mạng, đây là một chuyện cực tốt, chứng minh thế cục phương Nam chưa bị mất kiểm soát, đây là phúc của xã tắc.”
Từ Trường Khanh khen ngợi một phen, toàn là những lời ba hoa chích chòe, tất cả chỉ có một ý, Tương Vương này là thật, đích thân cho Tương Vương lên đài.
Sau khi Từ Trường Khanh nói xong, Thái Hoà Điện hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều chưa kịp lấy lại tinh thần, vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ.
Tương Vương thế mà lại chưa chết?
Cái này là đổi trắng thay đen, con người có thể vô sỉ đến mức này sao.
Hơn nữa tên Từ Thủ phụ này cũng điên rồi, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.
Trực tiếp công nhận hàng giả, đây chính là Tông Vương của Đại Chu, đường đường là tước vị thân vương, khoan nói đến bổng lộc và đãi ngộ, dòng dõi Tương Vương vẫn còn ba vị Quận Vương, một nhà bốn vương vinh quang lừng lẫy, dòng dõi Tương Vương có thể chịu được sao?
Bỗng dưng cha sống lại, mình lại có thêm một người cha?
Từ Trường Khanh nhìn về phía môn sinh của mình, Hộ bộ tả thị lang.
Vương thị lang cảm nhận được ánh mắt của Từ Trường Khanh, trong lòng không khỏi trầm xuống, trán đổ mồ hôi, chẳng mấy chốc, mồ hôi đã không ngừng chảy xuống dọc theo hai gò má và sống mũi của mình, cái này là muốn mệnh sao?