Từ Trường Khanh là ân sư của mình, chống đỡ cho mình rất nhiều, có thể đảm nhiệm Châu Mục Thượng Châu, lại trực tiếp vào Thần Đô làm Thị lang, nếu nói Từ Trường Khanh không có công lao, vậy thì thực sự là không có lương tâm.
Vương thị lang khựng lại một chốc, đã đưa ra được quyết định, chuyện này mình không còn lựa chọn khác, không những vì nhân tố ân sư, trong đó còn có Đậu Trường Sinh. Mình và Đậu Trường Sinh từng tiếp xúc, vậy Tây Giang Kiếm Phái và Tây Giang Nguyệt tửu lâu chính là bài học thất bại, là kết cục khi đắc tội Đậu Trường Sinh.
Vương thị lang chủ động bước lên một bước, cầm trong tay hốt bản bái lạy Từ Trường Khanh một cái, sau đó cao giọng nói: “Tặc tử làm càn, Tương Vương điện hạ có thể bình an vô sự, đây là may mắn của Đại Chu, là may mắn của xã tắc.”
“Trần Vương điện hạ không những phá được án lớn, mà còn cứu được Tương Vương điện hạ, triều đình phải khen thưởng, hơn nữa còn phải thưởng hậu.”
Sau khi Vương thị lang lên tiếng, hắn đã biết mình không còn đường lui, so với việc tuân theo quy củ, chi bằng trực tiếp làm liều một phen.
Từ Trường Khanh hài lòng gật đầu, ánh mắt bắt đầu di chuyển, nhìn về phía Thủ phụ Đại tướng quân Dương Khai Thái, bình thản nói: “Đại tướng quân thấy thế nào?”
Trong đôi mắt đó nổi lên hung quang giống như một con thú hoang, hung ác nhìn chằm chằm Dương Khai Thái. Chỉ cần Dương Khai Thái trả lời không đúng, như vậy hắn sẽ trực tiếp lấy mạng Dương Khai Thái.
Dương Khai Thái bình tĩnh điềm nhiên, ánh mắt phẳng lặng, giống như không cảm nhận được sự hung lệ của Từ Trường Khanh, nhẹ nhàng lên tiếng, nói: “Khen thưởng.”
Từ Trường Khanh hài lòng, sau đó nhìn sang người tiếp theo.
Ai cũng không dám đối mặt với một vị Thủ phụ đang điên cuồng tìm chết, Từ Trường Khanh chắc chắn phải chết, nhưng hắn có khả năng mang theo một người, làm Thủ phụ mấy mươi năm, đứng hàng nhân thần, nắm quyền sinh sát thiên hạ, Từ Trường Khanh cũng không yếu như vậy.
Dương Khai Thái sợ rồi, Lục Thiên Ân không chút do dự gật đầu, ngay khi Vương Sư Phạm muốn mở miệng, Từ Trường Khanh căn bản không cho hắn cơ hội, chín vị Các thần, Thủ tôn Lục Phiến Môn chưa nhập các, Phiêu kỵ tướng quân vẫn còn trống chỗ, còn lại hàng loạt các Công thần và Đan thánh đang không có mặt ở đây, tổng cộng mới bốn vị, sau khi nhận được hai phiếu, còn lại không cần phải nghe nữa. Hắn trực tiếp đưa ra mệnh lệnh sau cùng: “Nội Các đều đồng ý, như vậy việc này cứ quyết định như thế.”
“Hôm nay lập tức sai người xuôi nam truyền chỉ.”
“Thuận thế triệu tập Trần Vương quay về Thần Đô, Lục Phiến Môn là một trong Lục ti, Thủ tôn tất nhiên phải nhập các mới được.”
Cuồng phong gào thét.
Đâm vào mặt như dao, không ngừng cắt qua gò má, đôi mắt phượng của Đậu Trường Sinh khẽ khép lại, nhìn thẳng vào vùng đại dương màu xanh lục ở phía trước, cái này là biển rừng được tạo thành từ rừng cây rậm rạp một trăm phần trăm.
Nơi đây cũng là đường biên giới thật dài, đi về phía trước chính là Yêu Sơn, mà biển rừng ở trước mặt này cũng không phải là rừng phòng hộ, có thể băng qua một cách dễ dàng, cái này nếu là nằm ở Bắc Cương, e rằng ngày nào cũng có chiến tranh nổi lên, thiết kỵ Hồ Man sẽ dùng cái này để gào thét tràn xuống phía Nam.
Nhằm đề phòng Hồ Man thiết kỵ, Bắc Cương không thể không xây dựng cửa ải quan trọng dọc theo biên giới, nhưng đến phương Nam này thì lại không phải như vậy, Nhân tộc mới là phe tấn công, sau khi Yêu tộc bị đánh tan ở thời kỳ của Thái Tông, chúng cũng không còn sức để tiến vào Bắc nữa.
Nhưng mà, thoạt nhìn nơi đây không có hùng binh trấn giữ, song lại có thêm pháo đài kiên cố.
Thiên Ma Tông của chín đại thượng tông, chính là nằm trong biển rừng này.
Đến tận hôm nay Đậu Trường Sinh vẫn thấy hơi khó tin, chẳng biết triều đình bị làm sao mà đến cả yêu cầu kỳ dị như Tương Vương sống lại cũng có thể đồng ý, một mạch Tương Vương khi không lại có thêm một người cha, thế mà lại chấp nhận, cũng không hề làm to chuyện.
Từ Trường Khanh đã điên thật rồi.
Đối với kẻ điên như thế này, Đậu Trường Sinh tất nhiên là muốn tránh xa, cho nên bây giờ cáo bệnh, âm thầm cùng với chân thân Long Dương của sư phụ thần bí đi về phía Thiên Ma Tông.
Đạp lên thân cây thô to, đứng đợi trong cuồng phong một lúc thật lâu, lúc này, một bóng hình hư ảo mới xuất hiện trước mặt Đậu Trường Sinh và sư phụ thần bí.
Hình bóng này mờ mờ ảo ảo, giống như cột bong bóng, hiển nhiên đó cũng không phải là chân thân, mà là một hình chiếu ý chí.
Cái này cũng đã thể hiện thực lực của đối phương, võ đạo nhất phẩm tam cảnh, Thiên Địa Pháp Vực, Ý Chí Hiển Hóa, Thiên Nhân Hợp Nhất, đây là võ đạo nhất phẩm trung kỳ, Ý Chí Hiển Hóa mới có năng lực cụ thể hoá. Mà đây cũng không phải giới hạn của đối phương, làm không khéo chính là một vị cường giả võ đạo nhất phẩm hậu kỳ, Thiên Nhân Hợp Nhất.