Chương 1322: Mời tiền bối chịu chết! 2
"Vì bày tỏ lòng áy náy, vãn bối nguyện ý gánh chịu toàn bộ thành phẩm của lần trị liệu này."
Hổ Kinh Thiên nhìn Hổ Kinh Hoàng hơi thở mỏng manh, đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, duỗi tay tách miệng Hổ Kinh Hoàng ra, ném một viên đan dược vào. Thấy hô hấp của Hổ Kinh Hoàng bình thản trở lại, sức sống không ngừng tăng cường, cuối cùng triệt để củng cố thì mới nới lỏng đôi phần. Hắn biết tạm thời vết thương của Hổ Kinh Hoàng đã ổn định, sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Một đôi mắt hổ nhìn về phía sư phụ thần bí, sát khí hừng hực: "Ngươi cảm thấy chủ động nhận lỗi…"
"Chuyện này cứ thế mà xong à?"
Sư phụ thần bí vội vàng nói: "Tiền bối hiểu lầm, vãn bối biết rõ mình sai lầm rồi, vãn bối nguyện ý tự sát, giao toàn bộ những người xuống tay với đệ đệ tiền bối cho tiền bối xử trí."
Đáy mắt Hổ Kinh Thiên lóe sáng, cười lạnh một tiếng: "Ngươi là môn đồ của Thiên Ma Tông, chắc hẳn cũng đông đảo ứng thân, chết vài ứng thân thì ảnh hưởng gì đến ngươi đâu?"
"Chỉ là bọn hắn tự sát không đủ, ta muốn tất cả ứng thân của ngươi phải chết."
"Nể tình lão tứ còn chưa chết, ta cho ngươi lưu lại một đường sống, ngươi tự phế võ công, yên tâm quý trọng mấy năm tuổi thọ cuối cùng đi."
Vẻ thành khẩn của sư phụ thần bí tan biến, mặt mày lạnh lùng, giọng nói khàn khàn: "Tiền bối thật sự không cho vãn bối đường sống nào à?"
"Hiện tại Hổ Kinh Hoàng còn chưa chết, hết thảy đều có thể vãn hồi. Tiền bối cứu người rồi đi là được, như vậy không tốt ư?"
"Bức bách như vậy đương nhiên ta sẽ không đồng ý. Đến lúc ấy tiền bối cần thiết xuống tay. Nếu ta là Yêu tộc thì không nói, chết coi như hết. Nhưng ta là Nhân tộc, nơi này cũng là trong biên cảnh Nhân tộc, tiền bối chủ động ra tay với ta thì dễ, nhưng sợ là sau đó khó mà chạy thoát, chỉ có thể làm ngươi với vãn bối trên đường xuống Hoàng Tuyền."
"Chúng ta chết thì không sao, nhưng Hổ Kinh Hoàng là đệ đệ ruột thịt của tiền bối cũng sẽ bị Thần Ma Nhân tộc giết chết, đây là kết quả lưỡng bại câu thương, chúng ta không ai có thể sống."
"Mong tiền bối cân nhắc cẩn thận!"
Sư phụ thần bí nói đến mấy câu phía sau đã bắt đầu đau khổ an ủi. Giờ khắc này cứ như hắn không phải Nhân tộc mà là người thân có quan hệ huyết thống với Hổ Kinh Thiên, câu nào câu nấy đều đang cân nhắc vì Hổ Kinh Thiên, lo nỗi lo của Hổ Kinh Thiên, bận tâm nỗi bận tâm của Hổ Kinh Thiên.
Bàn tay khổng lồ của Hổ Kinh Thiên áp xuống, nhìn thẳng sư phụ thần bí nói: "Ngươi đúng là cầm lên được buông xuống được, cũng nhìn thấu bản chất sự việc, không muốn thành quân cờ của Thần Ma, cũng không cam tâm làm vật hi sinh."
"Thái độ cũng coi như thành khẩn, nói cũng đều đúng."
"Nhưng ta vẫn khó chịu không nhịn được, đệ đệ ta không thể nhận không tổn thương."
"Nhân tộc các ngươi quá nhiều tâm tư, ta có thể như thế thuận lợi đi vào nơi đây chắc chắn không phải do Thần Ma Nhân tộc các ngươi sơ sẩy, mà là bọn hắn cố ý làm thế, đến thì dễ, đi thì khó."
"Lần này ta rời đi nhất định sẽ có chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng cũng không thể trở về, chết ở nửa đường, lại còn tiếc nuối buông tha đám hung thủ tổn thương đệ đệ ta là các ngươi, còn không bằng giết các ngươi."
Sư phụ thần bí vội vàng khuyên giải: "Tiền bối ngàn vạn đừng nghĩ như vậy. thế cục còn chưa ác liệt đến bước ấy, đừng ôm thái độ bi quan."
"Nhân tộc ta yêu thích hoà bình, Tiên Tề bệ hạ chủ trương vạn tộc bình đẳng, hoà bình cùng tồn tại. Đây là chuyện thế nhân đều biết."
"Đương nhiên, Nhân tộc cường thịnh, số lượng Thần Ma cũng nhiều, cũng có một số người trái ý kiến. Nhưng thủ lĩnh phái võ đấu là Đại Hạ bệ hạ đang ở Thiên Ngoại Thiên di chuyển phúc địa, võ đấu phái như rắn mất đầu, đương nhiên lấy ý kiến Tiên Tề bệ hạ làm chính. Chút chuyện này của tiền bối còn chẳng tính là chuyện."
"Ví dụ như Thương tộc đi, Thương tộc giả mạo Thần Ma tộc ta, làm ra chuyện ác liệt như vậy. Nhưng ngươi thấy Nhân tộc chúng ta có trả thù không?"
"Làm gì có, chỉ khiển trách một vài thôi. Từ đó tiền bối có thể thấy được Nhân tộc ta yêu thích hòa bình đến nhường nào."
"Vãn bối dám dùng tính mạng đảm bảo, nếu tiền bối thật sự xảy ra chuyện, vãn bối sẽ chết trước tiền bối là cái chắc."
Hổ Kinh Thiên hờ hững, mặc cho sư phụ thần bí luôn miệng biện giải, ý chí không dao động mảy may, nhưng cũng chưa chủ động ra tay.
Sư phụ thần bí thấy vậy vui mừng, tiếp tục gia tăng lực độ: "Đương nhiên, vãn bối cũng biết nỗi lo của tiền bối, thế nên tiền bối chẳng những có thể đưa vãn bối đi, còn có thể mang cả vị đệ tử này của vãn bối đi."
Sư phụ thần bí duỗi tay chỉ thẳng Đậu Trường Sinh đang lẳng lặng rút lui, chủ động giảng giải với Hổ Kinh Thiên: "Cũng không biết tiền bối có quen biết người này không?"
"Dù tiền bối không quen cũng không sao, vãn bối nói cho tiền bối nghe."