Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1326 - Chương 1326. Ngươi Cầm Nhân Đạo Chi Kiếm Đánh Lén? 3

Chương 1326. Ngươi cầm Nhân Đạo Chi Kiếm đánh lén? 3 Chương 1326. Ngươi cầm Nhân Đạo Chi Kiếm đánh lén? 3

Chương 1326: Ngươi cầm Nhân Đạo Chi Kiếm đánh lén? 3

Nói thế nào chăng nữa vẫn là do lần này mình chủ quan, không dự kiến được Nhân Đạo Chi Kiếm lại vô sỉ như thế.

Đương nhiên, đây chỉ là một trong số đó, cái thứ hai mới là căn bản, đều tại thực lực của hắn chưa đạt đỉnh phong, lại vì tranh cướp Trường Sinh Đan mà đại chiến với các Thần Ma khác tại Thiên Ngoại Thiên liên miên không dứt, mang theo vết thương không nhẹ dẫn tới thực lực hạ thấp, nếu không thì nhất định sẽ kịp phản ứng hành vi đánh lén này.

Thần Ma mạnh mẽ trên mọi phương diện, không phải kẻ dựa vào vật nào đó có thể sánh bằng.

Đáng hận, hiện tại thời cơ không đúng.

Hổ Kinh Thiên nhìn chằm chằm lỗ máu, biết rõ hiện tại không gặp phải công kích là vì bọn hắn đang chờ vết thương của mình chuyển biến xấu. Nếu mình cứ thế mà chết thì càng tốt, bọn hắn sẽ không cần đối mặt với phản công khi hấp hối của một Thần Ma, thế nên mới không muốn phá vỡ thế cục hiện tại.

Bọn hắn suy nghĩ quá nhiều, cũng quá xem thường một vị Thần Ma.

Hổ Kinh Thiên duỗi bàn tay khổng lồ của mình, cường ngạnh đè lỗ máu, cơ bắp trên cánh tay tráng kiện gồ lên, cưỡng ép dùng lực lượng đào vào lỗ máu, móc toàn bộ máu thịt xung quanh lỗ máu ra. Hắn vung cánh tay, thịt nát và máu tươi bắn tung tóe trên bầu tròi.

Ý tưởng của Hổ Kinh Thiên rất đơn giản, nếu vết thương nơi này đã không thể khép lại, vậy thì khoét bỏ là được.

Lỗ máu mở rộng hơn gấp đôi, từ vị trí của Đậu Trường Sinh có thể nhìn xuyên thấu vết thương của Hổ Kinh Thiên thấy được Trần Vạn Long đứng thẳng phía trước.

Động tác của Hổ Kinh Thiên khiến Đậu Trường Sinh giật thót. Gã này đúng là kẻ tàn nhẫn, hắn không khỏi nắm Trạm Lư Kiếm thật chặt.

Lại nhìn vị trí vết thương của Hổ Kinh Thiên, máu thịt không ngừng tái sinh, thoáng cái xương và máu thịt đã sinh mới, hết thảy chuyển biến tốt. Nhưng một khắc sau đó, máu thịt lại bắt đầu hoại tử, tiếp tục hư thối. Vị trí bị Trạm Lư Kiếm đả thương đã khôi phục như cũ, vết thương chậm rãi lan rộng như độc tố, ăn mòn bốn phía.

Lực lượng của Trạm Lư Kiếm đâu phải hạng quèn, đại biểu cho đặc tính không cách nào khép lại, há có thể dễ dàng là khôi phục được.

Một vị Thần Ma có chín đặc tính lớn, trong đó có Bất Tử Chi Khu. Nghĩa là cơ bản Thần Ma muốn máu thịt khép lại đều dễ như bỡn, vậy chẳng phải đặc tính của Trạm Lư Kiếm gà mờ hay sao.

Hổ Kinh Thiên cảm nhận được máu thịt hoại tử, mắt hổ nổi lên băng lãnh, tuy không thể chữa khỏi vết thương, nhưng không có nghĩa là Hổ Kinh Thiên đánh mất chiến lực.

Lực lượng của Trạm Lư Kiếm rất mạnh, nhưng thực lực của Đậu Trường Sinh lại quá yếu, nếu đổi lại là Thần Ma nắm Trạm Lư Kiếm trong tay, một kiếm này đã đủ để giết chết Hổ Kinh Thiên. Nhưng hiện tại Hổ Kinh Thiên chỉ bị thương, thậm chí vết thương còn không nặng bằng khi cướp đoạt Trường Sinh Đan.

Hổ Kinh Thiên vừa bước ra một bước định phản kích, giọng của sư phụ thần bí lại chợt vang lên: "Không được nhúc nhích."

"Nếu ngươi còn dám động đậy, tính mạng đệ đệ Hổ Kinh Hoàng của ngươi xem như khó giữ."

Sư phụ thần bí vừa cất tiếng, Đậu Trường Sinh lập tức nhìn về phía âm thanh, lúc này mới thấy rõ, không biết khi nào Hổ Kinh Hoàng đã rơi vào tay Trần Vạn Long, hiện tại đang bị Trần Vạn Long một tay xách cổ nâng lên thật cao.

Pháp lực trong lòng bàn tay Trần Vạn Long cuồn cuộn không ngừng, tựa như một sợi dây thừng bó chặt lấy cổ Hổ Kinh Hoàng, mà vị trí ngực Hổ Kinh Hoàng cũng có từng căn cương châm lơ lửng, nhắm ngay các điểm yếu của hắn.

Sư phụ thần bí nói tiếp: "Đừng thử nghĩ cách cứu viện, ngươi nhất định đừng vọng động."

"Ta đã hạ độc Hổ Kinh Hoàng, cũng có chú pháp sẵn cho đồ vật nguyền rủa, có lẽ ngươi có thể cướp Hổ Kinh Hoàng khỏi tay ta, nhưng hiện tại hơi thở Hổ Kinh Hoàng mỏng manh, không chịu được nửa phần kích thích, dù là độc phát hay nguyền rủa có hiệu lực thì đều có thể lấy mạng Hổ Kinh Hoàng."

Sư phụ thần bí còn chưa nói xong, một giọng nói mỏng manh vang lên: "Đại ca cứu ta."

Đây là tiếng của Hổ Kinh Hoàng, không biết hắn đã tỉnh từ bao giờ, giọng nói cực kỳ vô lực, rõ ràng là trạng thái không tốt cho lắm. Sư phụ thần bí quát: "Câm miệng."

Tiếp đó, sư phụ thần bí tự mình phong tỏa miệng Hổ Kinh Hoàng, nhìn Hổ Kinh Thiên bằng hai mắt sáng ngời, trầm giọng nói: "Người này chính là đệ đệ ruột thịt của tiền bối đấy, lần này tiền bối cam nguyện thiệp hiểm đều vì Hổ Kinh Hoàng."

"Chẳng lẽ đến nước này rồi mà tiền bối còn muốn buông tha?"

"Chỉ cần tiền bối không phản kháng, ta có thể cam đoan với tiền bối, sau này sẽ chủ động cứu chữa Hổ Kinh Hoàng, chờ chữa trị tốt cho Hổ Kinh Hoàng lại chủ động thả hắn về Yêu tộc."

"Ta tin sẽ không có người ngăn cản, dù là Thần Ma cũng sẽ không. Đằng nào thì Hổ Kinh Hoàng cũng không có uy hiếp gì cả."

"Nhưng nếu tiền bối hành động thiếu suy nghĩ, vậy không chỉ mạng của tiền bối khó giữ, ngay cả mạng Hổ Kinh Hoàng cũng không còn."

Bình Luận (0)
Comment