Chương 1328: Van cầu đồ nhi, ngàn vạn đừng phát uy! 2
Đôi mắt hổ thật lớn của Hổ Kinh Thiên chậm rãi nhắm lại, uy áp cuồng bạo và khí tức bốn phương bắt đầu thu về. Hổ Kinh Thiên bắt đầu nghiêm túc, thiên địa rung chuyển, Thập Nhị Phá Quân Nguyên Thần Sát Trận như bị núi cao áp chế, không kham nổi gánh nặng.
Sư phụ thần bí thấy cảnh này thì vội vàng nói: "Tiền bối đừng xuống tay, ta sẽ thúc giục toàn lực chạy tới! Một khắc, tiền bối cho vãn bối thời gian một khắc, ta tất đưa Hổ Kinh Huyền đến trước mặt tiền bối."
Hổ Kinh Thiên mắt điếc tai ngơ, bầu không khí vùng trời đất này đọng lại, thế giới an tĩnh.
Cảm giác khủng bố từ nơi tăm tối sinh ra lan tràn khắp đáy lòng Sư phụ thần bí và Đậu Trường Sinh. Sư phụ thần bí không dám thờ ơ, lớn tiếng nói: "Một khắc, chỉ một khắc thôi."
"Vì biểu đạt thành ý, ta nguyện ý giao Hổ Kinh Hoàng cho tiền bối trước."
Sư phụ thần bí trực tiếp thuận tay quăng người ra, Hổ Kinh Hoàng như một tia sao xẹt, lại bay ngược ra ngoài rất xa, hoàn toàn không phải hướng Hổ Kinh Thiên, mà là ngược hướng với Hổ Kinh Thiên.
Cùng lúc đó, sư phụ thần bí tức giận chửi bậy trong lòng, Hổ Kinh Thiên điên rồi à?
Hắn đường đường Thần Ma đấy?
Vậy mà lại muốn tự bạo?
Một Thần Ma thiêu đốt hết thảy của chính mình, hóa cả linh hồn và máu thịt thành củi khô, uy lực tự bạo cường đại nhường nào. Dù là Thần Ma nhất thời vô ý cũng có thể bị một lớp sóng này mang đi chứ đừng nói là hạng phàm phu tục tử bọn hắn.
Sư phụ thần bí không còn lựa chọn nào khác, cũng không dám chủ động bức bách, chửi thầm Hổ Kinh Thiên vài câu, lại bắt đầu oán trách Thiên Ma thứ 9. Không ngờ nhân vật chính là Thiên Ma thứ 9 còn không chịu lên đài, chỉ để mấy vai phụ là bọn hắn biểu diễn.
Đúng vậy, nhân vật chính của vở kịch hôm nay từ đầu đến cuối đều là Thiên Ma thứ 9.
Nhưng người này ẩn nấp không ra, làm cho đám vai phụ bọn hắn cầm tiền lương ít ỏi, không có thực lực của vai chính lại phải gánh chịu phần diễn của vai chính, chiến đấu với nhân vật phản diện. Thắng thế quái nào được?
Vất vả khổ cực nhiều năm như vậy, tích lũy của cải đủ để thăng lên chiến lực Thần Ma, sao có thể chôn vùi chỉ trong một lần.
Hổ Kinh Thiên nhanh như thiểm điện, vội vàng xông ra, đến cạnh Hổ Kinh Hoàng chộp lấy người, ôm Hổ Kinh Hoàng vào ngực. Nhưng Hổ Kình Thiên vừa ôm Hổ Kinh Hoàng vào lòng lại chợt cảm nhận được đau đớn, vị trí miệng vết thương bị một thanh chủy thủ đâm phải.
Thanh chủy thủ này rất bình thường, tuy chất liệu không tệ lắm, nhưng đại khái chỉ tương đương với Bán Thần Binh tam phẩm thôi, còn chưa hồi phục. Binh khí loại này vốn dĩ không thể phá hỏng phòng ngự của Thần Ma.
Nhưng thứ đáng sợ không phải chủy thủ, mà là vết máu trên chủy thủ. Nói cụ thể hơn, vết máu trên thanh chủy thủ này có độc.
Độc này còn không phải độc bình thường, mà là có tác dụng với Thần Ma, Hổ Kinh Thiên chợt cảm thấy toàn thân run lên, máu thịt có xu hướng tan rã, cánh tay tráng kiện dùng sức xé mạnh Hổ Kinh Hoàng ra khỏi ngực mình, máu tươi bắn văng tung tóe, xen lẫn chút thịt nát và xương vỡ.
Hổ Kinh Thiên khiếp sợ vô cùng, lại bị đánh lén lần nữa. Người đối diện sao có thể hèn hạ, vô sỉ đến thế?
Ánh mắt cũng cực kỳ chuẩn xác, nhìn thấu chỗ thiếu hụt lớn nhất của mình, từ đó bắt lấy một kích tấn công.
Sương máu tản ra khắp nơi, nhưng một khắc sau đó chợt tụ lại đầy quái dị, vô số máu thịt và xương cốt lần nữa tổ hợp, máu tươi nhanh chóng tái sinh, cuối cùng khôi phục hình người. Một nam tử tướng mạo bình thường như người qua đường xuất hiện trước mặt Hổ Kinh Thiên.
"Vừa rồi ta nói sai một chuyện, chưa bao giờ có lão Lương Vương gì cả."
"Đúng là ta từng tới chỗ ẩn thân cuối cùng của lão Lương Vương thật, chúng ta cũng có hợp tác. Nhưng Lương Vương chết thảm quá, cuối cùng máu thịt tan rã, chỉ để lại máu độc."
"Lão Lương Vương coi trọng thân tình, dù là trước khi chết cũng phải phát huy giá trị bản thân đến lớn nhất. Hắn biết không thể lưu lại thi thể thì không cách nào bàn giao với ta, sẽ khiến ta ghi hận đại chất tử."
"Thế nên hắn tự mình xử lý hậu sự, chịu đựng đau đớn kịch liệt, cuối cùng chủ động chui vào trong Bách Hoa Bình, bảo tồn máu sau khi mình tan rã, không cho độc trong đó tiêu tán. Đây chính là lời giải thích của lão Lương Vương giành cho ta."
"Tình thương của cha cao như núi, thật sự là cảm động. Thế nên ta từ bỏ Bích Ngọc Quang Hàn Đao mà lẽ ra ta đã mang đi, để nó lại cho đại chất tử."
"Lại nói, vị trước mặt này cũng là trọng lễ do đồ nhi ta tặng cho sư phụ, là Vô Tướng Vương đời trước."
"Ta cố ý biến hắn thành lão Lương Vương là vì muốn xác nhận trạng thái của Tiêu Thiên Hữu. Người kia vậy mà đã tu hành《Đại Tự Tại Thiên Ma Pháp》 một thời gian rồi, hơn nữa bên ngoài gặp biến cố to lớn, hắn lại co đầu rút cổ ở Thiên Ma Đàm không có động tĩnh."