Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1341 - Chương 1341. Mở Ra Đại Chiêu, Thả Kim Đậu! 2

Chương 1341. Mở ra đại chiêu, thả kim Đậu! 2 Chương 1341. Mở ra đại chiêu, thả kim Đậu! 2

Muốn làm loạn Thiếu Hoàng Sơn, đây chính là một nhiệm vụ nặng nề, nhưng Đậu Trường Sinh không có áp lực trong lòng gì cả, trực tiếp bắt đầu làm bừa, phóng lửa đốt ruộng xung quanh, cùng lắm thì chết một lần thôi.

Linh điền của Thiếu Hoàng Sơn được kinh doanh tốt bao nhiêu, vậy thì uy lực khi bị đốt cháy sẽ lớn bấy nhiêu.

Sư phụ thần bí cùng đi tới chỉ trỏ, Đậu Trường Sinh cũng phối hợp với hắn làm như một thành viên của Yêu tộc. Đi suốt hơn một canh giờ, trong tầm mắt phía trước xuất hiện tường thành cao ngất.

Tường thành cao vút trong mây, hoàn toàn ngăn trở tầm nhìn của một bên. Cảnh tượng làm rung động lòng người này mang tới sự trùng kích rất lớn. Đậu Trường Sinh nhìn qua cứ có cảm giác tường thành sắp ngã, này cũng không biết có phải là ảo giác hay không.

Trước cửa thành cao to rộng rãi, có thể rõ ràng đông đảo Yêu tộc với hình tượng không đồng nhất, bọn họ xếp hàng tiến về phía trước một cách có trật tự. Đậu Trường Sinh và sư phụ thần bí lẫn vào trong đó, một màn này rất khó có thể tưởng tượng nổi, bởi vì một ít Yêu tộc ấy trên cơ bản đều là Yêu tộc bình thường, cho dù là cấp bậc tinh quái cũng chỉ vừa mở ra linh trí.

Thực lực bọn họ không cao, không thể hóa thành hình người hoàn toàn giống như đại yêu, hoặc là phần lớn làm người, còn một số ít thì giữ nguyên đặc sắc của bổn tộc.

Cả đám giữ nguyên chân thân, có thể thấy một con mãnh hổ loang lổ đang chậm rãi đi về phía trước. Vị trí đằng trước đang có một con khỉ lưng gù khom người, vị trí trước nữa là một con thỏ.

Động vật ăn thịt và động vật ăn cỏ hài hòa cùng tồn tại, điều này mang đến cho Đậu Trường Sinh sự trùng kích không nhỏ. Mắt hắn vô thức híp lại, cảm giác có một chút quỷ dị. Lão hổ này làm sao mà áp chế bản tính, khắc chế suy nghĩ ăn thịt được vậy.

Đậu Trường Sinh không khỏi lại gần phía trước, cử động này đánh vỡ trận hình dẫn tới hỗn loạn. Đậu Trường Sinh liều mạng đi tới bên cạnh lão hổ. Lão hổ cũng không khỏi quay đầu nhìn về phía Đậu Trường Sinh. Hắn không chút do dự vươn bàn tay đầy lông đánh một cái tát.

Bốp ~ một tiếng!

Cái đánh này không thuộc về bất kỳ võ học nào, cũng không có sử dụng quá nhiều lực lượng, thế nhưng Đậu Trường Sinh bước vào thượng tam phẩm, ngưng tụ Đấu Ma Pháp Tướng, toàn thân mạnh hơn sắt thép, lực lượng lớn cỡ nào chứ. Cho dù có ý thu liễm, lực đạo nhẹ nhàng nhất cũng không nhỏ chút nào.

Trên mặt lão hổ để lại dấu năm ngón tay máu me đầm đìa, đã phá làn da thấy luôn cả máu.

Đôi mắt của Đậu Trường Sinh nhìn chăm chú vào lão hổ đầy lấp lánh, nhìn lão hổ hiện ra vẻ mặt nhân tính hóa, bộ dạng như ngớ người ra. Trong con mắt của Đậu Trường Sinh nổi lên tơ vàng, từng tia từng sợi ánh vàng không ngừng kéo dài tăng trưởng từ trong con mắt, cuối cùng ánh vàng nhàn nhạt tràn ra, đồng tử màu vàng ròng.

Có việc không dám quyết, thả kim Đậu.

Nhìn lão hổ đại phát hùng tính, gầm lên một tiếng to rồi lao thẳng về phía trước, trong mắt Đậu Trường Sinh hiện ra vẻ thất vọng.

Giống như dự đoán của mình, cảnh tượng này trông thật sự vi diệu.

Nếu như lão hổ không phải tinh quái mà là một lão hổ yêu có thực lực không tệ, vậy thì cảnh này vẫn ổn thôi.

Tinh quái mới sinh ra linh trí không lâu hiểu được cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ? Lại nào biết được trật tự là cái gì?

Chỉ có hổ yêu với thực lực không kém, đã trải qua học tập đào tạo sâu mới có thể hiểu được tất cả. Thứ trước mắt chẳng qua là đồ thấp kém, là bị mạnh mẽ thúc giục, lại cụ thể hơn chút nữa là bị truyền vào suy nghĩ, đã đánh mất phần lớn ý chí của bản thân, từ đó mới có thể áp chế bản tính, đánh mất chính mình, không được coi như là dã thú, sau khi bị kích thích vẫn hung tính quá độ.

Nói thứ trước mắt là một con rối, sản phẩm của một dây chuyền sản xuất cũng không quá đáng.

Còn tưởng Yêu Tướng thật sự đã sáng tạo ra một đất nước lý tưởng, quê hương huyễn tưởng, không ngờ rằng cũng chỉ là thứ kiểu mẫu. Sau khi biết được tình huống này, tâm tính Đậu Trường Sinh triệt để ổn định.

Chuyện mà mình không làm được, những người khác cũng làm không được, có thế mới bình thường.

"Làm càn!"

Nơi xa truyền ra một tiếng quát lớn.

Yêu binh mặc áo giáp, trong tay cầm vũ khí, đang duy trì trật tự đứng ở cửa thành thấy cảnh hỗn loạn này, trực tiếp sải bước đi tới, không đợi lão hổ mở miệng Đậu Trường Sinh đã mở miệng nói trước: "Đại nhân."

"Không có việc gì đâu, chúng ta là hảo hữu, thân như huynh đệ một nhà, vừa nãy chỉ đùa thôi nhỉ?"

Yêu binh đeo mũ giáp, phần lớn khuôn mặt bị che giấu, chỉ lộ ra đôi mắt và một phần mũi, hoàn toàn không cách nào nhận ra được là chủng tộc gì. Lúc này hắn nhìn về phía Đậu Trường Sinh, ánh mắt đầy hồ nghi, cuối cùng nhìn sang lão hổ hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

Lão hổ vội vã nói: "Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm."

Bình Luận (0)
Comment