"Dựa vào cái gì mà trên người lang yêu mặc áo choàng hoa lệ, mà Hầu tộc ta lại mặc áo gai."
"Yêu yêu tự do, yêu yêu bình đẳng, chúng ta không sống như hầu yêu được, thì phải cho phép chúng ta đi đoạt, nếu không sẽ không có cái ăn, chúng ta sẽ chết đói."
"Thực lực của mấy lang yêu và hổ yêu kia mạnh mẽ, bản lĩnh cao cường, phải bỏ ra nhiều lực lượng. Sức của hầu yêu chúng ta nhỏ, nên bỏ ra ít sức."
Trong lòng sư phụ thần bí đã tê rần, đây là lời nói phá vỡ nhân luân gì thế hả, không khỏi khàn khàn nói: "Bỏ ra ít sức, địa vị thấp, đây không phải chuyện đương nhiên sao?"
Đậu Trường Sinh lắc đầu phủ quyết: "Sư phụ sai rồi."
"Chúng ta bỏ ra ít sức, thực lực yếu, đây là chúng ta sai sao?"
"Không phải, đây là trời sinh, chúng ta căn bản không có cách nào cả."
"Lẽ nào cũng bởi vì trời sinh thực lực yếu, chúng ta nên bị nghiền ép, bị ức hiếp, bị chà đạp à?"
"Đãi ngộ cách xa như vậy, đây đâu phải là vạn yêu hòa thuận cùng tồn tại chứ, đây hoàn toàn là nô dịch chúng ta mà."
"Thế nên cường giả nên bỏ ra nhiều sức, chiếu cố chúng ta cẩn thận. Người yếu như chúng ta nằm ngửa là được rồi, cường giả không chỉ phải cố gắng thu được tài nguyên cung cấp cho chúng ta tu hành, lại còn phải lựa chọn mỹ nữ trong đó, bắt đầu thông hôn với chúng ta, để cho chúng ta có thể thay đổi gen, từ đó đời sau cũng trở thành cường giả, như vậy cũng có lòng phấn đầu, yêu yêu thân như một nhà, chẳng phải sướng thay."
Hơi thở của sư phụ thần bí rối loạn, bắt đầu dồn dập lên, rõ ràng là bị tức không nhẹ. Hắn hít thở sâu vài lần mới phản ứng lại, từ bỏ tư tưởng ta yếu ta có lý đó. Bản thân mình có phải Yêu tộc đâu, việc đó thì có liên quan gì đến mình, không khỏi kính nể nói: "Nếu như Yêu Tướng mà biết thì sợ là sẽ phải hối hận, tại sao không có giết chết ngươi sớm hơn."
Đậu Trường Sinh cười nhạt: "Đây là già mồm át lẽ phải, đường ngang ngõ tắt, thế nhưng cố tình lại có thể trở thành đại đạo đường hoàng."
"Người phản đối của Yêu Tướng sẽ đều là người ủng hộ của ta."
"Ta muốn ngồi luận đạo với Yêu Tướng."
"Kiểm tra xem tài đức của hắn ra sao?"
Ta còn không dám chơi vạn tộc hòa bình đâu, hắn cũng dám à?
Như vậy là muốn chết.
Trong thiên hạ không ai có thể vượt qua ta được.
Ngày thứ hai, quán trọ.
Đậu Trường Sinh ngồi khoanh chân ngay ngắn trên giường, quan sát truyền thừa Cửu U trong tay, về phần 《 Lục Đạo Luân Hồi Quyền》, hôm nay không có điều kiện tu hành, động tĩnh của việc tu hành võ học Thần Ma quá lớn, nếu để lộ khí tức, chắc chắn sẽ khiến cho Yêu tộc nghi ngờ.
Cơ hội này hiếm có khó tìm, lâu lắm mới xuất hiện một lần, đương nhiên phải quý trọng rồi, không riêng gì việc giải quyết được phiền phức bên ngoài, dù muốn tu hành cũng phải để hắn dựa vào chính mình, làm một trạch nam chỉ biết hưởng thụ không ngon hơn à.
Phần truyền thừa Cửu U này rất có tính định hướng, những thứ liên quan khác chỉ là tiện thể nhắc tới, hoàn toàn là sơ lược hàm súc ngắn gọn, đặc biệt giảng giải về phương pháp ngưng luyện của Sinh Tử Bộ.
Trong đạo luyện thể, xác thịt sẽ thành thánh, kim cang bất hoại, đao thương bất nhập, bất tử bất diệt, hồi máu trùng sinh.
Coi trọng bản thân, xem thường ngoại vật.
Nhưng đạo luyện khí thì hoàn toàn trái ngược, cực kỳ coi trọng ngoại vật, luyện chế trọng bảo hộ thân.
Thế giới ngày nay, người có thể chứng đạo Thần Ma đều chú trọng cả hai việc luyện khí và luyện thể, giả dụ như từng vị thiên kiêu ở chốn đất lành, chẳng có vị nào tu hành đơn độc một đạo cả.
Nhưng nếu phân chia cặn kẽ thì vẫn có thể phân biệt rõ ràng, trọng luyện khí, khinh luyện thể.
Trong hai đạo tu hành cũng phân ra chủ yếu và thứ yếu.
Một số người không sử dụng Thần Binh, mà chỉ dùng lực lượng khí huyết lay động đất trời, không phải hắn chủ yếu luyện thể, mà là hắn nghèo, hoàn toàn là một tên đỗ nghèo khỉ.
Đậu Trường Sinh chưa từng gặp qua người nào chân chính tu hành đạo luyện thể đến cực hạn mà không dùng đến vật ngoài thân cả.
Trước khi có được phần truyền thừa Cửu U, Đậu Trường Sinh cho rằng Pháp Tướng tuyệt phẩm đã là cực hạn, nhưng xem ra chuyện này là sai hoàn toàn, một vị Pháp Tướng có thể trang bị vũ khí, không, nói là vũ khí thì hơi khó nghe, hẳn là chấp chưởng chí bảo thì hay hơn.
Cho dù một vị Diêm La có Sinh Tử Bộ hay không, thì sự chênh lệch trong đó tất nhiên là khỏi nói cũng rõ.
Sinh Tử Bộ đại biểu cho quyền lực, đại biểu cho luân hồi, cũng đại biểu cho quyền uy của Cửu U đại giới, có thể nói rằng có được Sinh Tử Bộ chính là nắm giữ sinh tử luân hồi, đây mới là thiên tử Diêm La chân chính, chí tôn của cõi âm.
Mất đi quyền uy luân hồi, dẫu cho danh hiệu của ngươi chính là Diêm La Thiên Đạo thì khi vang lên cũng đều vô dụng.