Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1369 - Chương 1369. Chuyện Ra Vẻ Vẫn Phải Do Ta Thực Hiện! 2

Chương 1369. Chuyện ra vẻ vẫn phải do ta thực hiện! 2 Chương 1369. Chuyện ra vẻ vẫn phải do ta thực hiện! 2

“Trải qua nhiều thế hệ Tiên Hoàng Thượng Cổ cố gắng, sau thiên biến, tiên hiền làm lụng ngày đêm nên bây giờ tộc ta mới được thịnh vượng như ngày hôm nay.”

“Loại điển tịch đường ngang ngõ tắt này chắc chắn là sai lầm.”

Hậu duệ Kế Mông lập tức phủ định, nhưng Đậu Trường Sinh lại nghe ra vẻ không chắc chắn trong lời nói của đối phương. Dùng hai chữ tương truyền, trải qua thời gian dài đằng đẵng diễn biến, đã không thể kiểm tra xuất xứ chân chính của Nhân tộc từ lâu rồi.

Bởi vì thời kỳ ban đầu của Nhân tộc quá thê thảm. Thời đại Viễn Cổ, huyết mạch là vua, đỉnh chuỗi đồ ăn là sinh vật như Chân Long và Kỳ Lân, bọn họ sinh ra đã có thực lực Thần Ma So sánh với bọn họ, ngay cả bia đỡ đạn Nhân tộc cũng không phải, hoàn toàn nằm dưới đáy chuỗi đồ ăn, là huyết thực của bọn họ.

Thời đại Viễn Cổ đều thuần hoá huyết mạch, càng phản tổ thì thực lực càng mạnh, Nhân tộc không có gốc rễ để phản tổ nên hoàn toàn là một lịch sử đầy máu và nước mắt. Nguyên nhân Nhân tộc không bị diệt vọng chính là vì năng lực thích ứng và năng lực sinh sản của Nhân tộc.

Cho đến khi Tiên Đạo Thượng Cổ rầm rộ, Nhân tộc mới thay đổi hiện trạng, phương pháp tu hành xuất hiện làm Nhân tộc trở nên mạnh mẽ, người xuất sắc cũng có thể có thực lực bằng Chân Long.

Lịch sử thời đại Viễn Cổ hoàn toàn trống rỗng, mà trong thời đại Viễn Cổ, vạn tộc cũng sẽ không quan tâm đến Nhân tộc. Chờ đến sau khi Nhân tộc quật khởi, lại muốn tìm kiếm lai lịch nhưng thời đại Viễn Cổ căn bản không có bất cứ ghi chép lại nào. Khi đó, chủng tộc trở thành huyết thực như Nhân tộc nhiều không thể đếm xuể nên Nhân tộc căn bản không có điểm nổi bật.

Đậu Trường Sinh chỉ cần hơi tự hỏi là có thể hiểu được đạo lý này. Vậy nên, cách nói một nhánh của Hầu tộc rất có sức thuyết phục. Hai bên khá giống nhau, nếu cắn nuốt linh quả dẫn tới thay đổi nào đó là chuyện rất bình thường.

Hậu duệ Kế Mông tin tưởng và cũng không quá quan tâm đến lai lịch, bởi vì từ xưa đến nay, Nhân tộc xưng bá là vì có Tiên Hoàng phấn đấu quên mình, tiên hiền giao tranh mới có chứ không phải ông trời ban cho.

Nhưng trong lòng Đậu Trường Sinh hiểu rõ, xác suất Oa Hoàng tạo người là cực cao.

Bởi vì hai thế giới đều có liên hệ với nhau, truyền thuyết giống thật mà là giả, có thể chi tiết sẽ hơi thay đổi, nhưng chắc chắn điểm quan trong nhất sẽ không thay đổi.

Bổ thiên, tạo người, đây là công lao sự nghiệp của Oa Hoàng, cũng là cơ sở của chuyện này.

Đậu Trường Sinh đột nhiên phát hiện ra một chuyện, truyền thuyết trong kiếp trước cũng có thể xem như nội tình trong kiếp này, tuy không thể tin tưởng hoàn toàn nhưng dùng để tham khảo thì không có vấn đề gì to tát.

Chuyện tạo người còn nghi vấn, nhưng nếu dùng để tham khảo, gì mà tham khảo? Đó chính là sự thật, mình cũng có quyền thừa kế Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà.

Đây cũng là đồ của mình, điều này là điều nằm ngoài dự đoán.

Đậu Trường Sinh tính toán một lúc rồi hỏi hậu duệ Kế Mông: “Thời kỳ Thượng Cổ, Yêu Hoàng nắm giữ Sơn Hà Xã Tắc Đồ có thái độ gì với Nhân tộc?”

Câu hỏi này lập tức làm khó hậu duệ Kế Mông, hậu duệ Kế Mông suy nghĩ một lúc rồi chần chờ trả lời: “Thời kỳ Thượng Cổ Tiên Đạo rầm rộ, Yêu tộc là bá chủ thiên địa thế hệ trước, bị Tiên Đạo đè nặng nên cuộc sống của Yêu tộc cũng không dễ dàng.”

“Còn tộc của ta cũng mới quật khởi, hai bên vẫn chưa tiếp xúc với nhau.”

Đây là điểm mù trong kiến thức của hậu duệ Kế Mông, Đậu Trường Sinh không thắc mắc trong lòng mà hỏi Hổ Kinh Thiên.

Hổ Kinh Thiên im lặng suy nghĩ rồi nói: “Quan hệ giữa Yêu tộc và Nhân tộc hẳn là không tệ. Những cái khác ta không nói rõ được, ta chỉ nhớ vị hoàng giả nào đó của Nhân tộc các ngươi từng cưới nữ tử Yêu tộc làm chính thê mà thôi.”

“Quan hệ thời kim cổ trở nên tệ đi cũng là vì Nhân tộc quật khởi, bắt đầu chèn ép không gian sinh tồn của Yêu tộc, từ đó gây ra xung đột. Thời kỳ Thượng Cổ, Nhân tộc không mạnh bằng bây giờ nên không có xung đột gì với Yêu tộc.”

Sau câu nói này, trong lòng Đậu Trường Sinh đã hiểu rõ. Hắn kết hợp lời nói của hai người lại, muốn làm linh tính của Sơn Hà Xã Tắc Đồ sống lại bắt buộc phải có nhân và ái, Yêu Tướng lấy vạn yêu hoà thuận, chung sống bình đẳng vẫn không được, vậy thì phải tăng thêm.

Có điều Yêu Tướng đi đường vòng, vạn yêu trong lý giải của hắn không sai, nhưng đã thiếu mất thứ quan trọng nhất chính là Nhân tộc.

Lòng dạ của Yêu Hoàng thời Thượng Cổ cũng đen tối đó.

Điểm này tuyệt đối là bí mật không được truyền ra bên ngoài của Yêu Hoàng các thế hệ, tuyệt đối sẽ không được ghi chép lại mà chỉ được truyền lại bằng miệng.

Tất cả ký ức còn lại đều ghi chép trong điển tịch, không biết Yêu Tướng có được điển tịch truyền thừa bằng cách nào, nhưng thiếu mất thứ quan trọng nhất, dù làm thế nào cũng không thành công.

Bình Luận (0)
Comment