Đặc biệt là sau thời kỳ kim cổ, quan hệ của Nhân tộc và Yêu tộc trở nên tệ đi, ai cũng không nghĩ tới liên hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc.
Không có khái niệm trên phương diện này, dù Yêu tộc thông minh đi nữa cũng căn bản không thể tưởng tượng được Nhân tộc ở bên cạnh quan trọng như vậy.
Theo như cách hiểu này thì rõ ràng Sơn Hà Xã Tắc Đồ chính là chí bảo Oa Hoàng để lại cho Nhân tộc, nhưng lại bị Yêu tộc lấy mất rồi bị bọn họ dùng cả một thời kỳ Thượng Cổ. Với hành động này, bọn họ không chỉ phải trả Sơn Hà Xã Tắc Đồ về Nhân tộc mà còn phải trả cả lãi nữa.
Nhớ tới cảnh ngộ bi thảm của Nhân tộc trong thời đại Viễn Cổ, khoản lãi này này phải nhân lên gấp trăm lần. Nếu có Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sao Nhân tộc có thể thê thảm như vậy được. Tất cả là do Yêu tộc tạo thành.
Nếu muốn hai tộc bình đẳng, chung sống hoà thuận, Đậu Trường Sinh chần chờ một lúc, cuối cùng thở dài một tiếng.
Lừa người thì dễ nhưng lấn trời thì khó.
Tên ngốc bạch ngọt đó không làm được gì, nhưng có một ưu điểm, đó chính là đạo đức vượt qua thử thách. Nhân Đạo Chi Kiếm Trạm Lư có thể tán thành, tất nhiên trên phương diện này càng không cần nhiều lời, chắc chắn là vượt qua thử thách.
Trên phương diện ái cũng không có vấn đề gì lớn, trước nay nhân và ái đều nối liền với nhau.
Tuy người này là Yêu tộc, nhưng chỉ cần rộng lượng một chút, mở rộng đến chúng sinh trong thiên địa, dùng đại ái thay thế tiểu ái, lập thiên kiếp, dựng luân hồn, thưởng thiện phạt ác, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ. Nói một cách nghiêm khắc thì vạn tộc đều được lợi, chứ không giới hạn trong một tộc một quốc gia, một nhà một họ.
Đúng là không cam lòng.
Mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong, vào giây phút ra vẻ cuối cùng lại phải thay đổi người chứ không phải là mình.
Nét mặt của kim Đậu thay đổi thấy thường, hắn tin chắc vào suy luận của mình.
Hắn cho rằng có tỉ lệ thành công cực lớn, nhưng cố tình mình lại không có được sự tán thành của Sơn Hà Xã Tắc Đồ trong vòng quan trọng nhất, phẩm chấy không đủ điều kiện, lập tức luống cuống, má nó.
Ở hiền gặp lành, ngốc bạch ngọt cũng có chỗ tốt của ngốc bạch ngọt.
Vì sao không phải là một vũ khí hung ác chứ.
Nội tâm kim Đậu phỉ nhổ một câu.
Cùng lúc đó hắn cũng biết, nếu ngân Đậu xuất hiện thì tỷ lệ cũng không nhỏ. Với dáng vẻ chúng sinh bình đẳng của đối phương cộng thêm lực lượng huyết mạch thì không thể được Sơn Hà Xã Tắc Đồ tán thành và có được tư cách chấp chưởng nó. Nhưng quấy rầy đến Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng có tương lai, chỉ cần nó để lộ ra một sợi khí cơ là hắn đã đạt được mục đích rồi.
Hắn nhìn về phía Hổ Kinh Thiên, thôi vậy.
Nếu lại đổi sang cách khác thì rất dễ xuất hiện biến số, dù sao cũng là một vị Thần Ma, nếu thật sự để đối phương sống sót thì chẳng phải tổn hại một đời thông minh của mình à.
Nghĩ ngược lại, mình tốt với hắn như vậy.
Chẳng phải lần tiếp theo ra ngoài sẽ càng dễ dàng hơn à?
Đây không phải là chuyện xấu, mà là chuyện tốt đó.
Mật thất.
Từng viên đá quý được khảm trên vách tường làm cho vách tường tràn ngập ánh sáng màu trắng. Ánh sáng lấp lánh xua tan bóng tối, mang đến ánh sáng cho mật thất.
Ánh vàng trong đôi mắt Đậu Trường Sinh bắt đầu dần dần biến mất, từng tia màu vàng kim không ngừng tan biến. Chỉ trong một hơi thở, đôi mắt của hắn đã biến thành một màu đen thuần, thành công trở lại bình thường.
Sự thay đổi này của Đậu Trường Sinh đã thu hút sự chú ý của Hổ Kinh Thiên và hậu duệ Kế Mông. Hai người nhìn Đậu Trường Sinh chăm chú với ánh mắt sáng quắc, nhìn đôi mắt hắn thay đổi khiến hai người phải nói thầm trong lòng.
Sự thay đổi của Đậu Trường Sinh không chỉ là ở vẻ bề ngoài, khí chất của bản thân hắn cũng hoàn toàn thay đổi. Khi đôi mắt có màu vàng kim, hắn nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng sau khi chạm đến ánh mắt này, không biết vì sao trong lòng lại báo động và truyền tới cảm giác nguy hiểm, điều này đến từ giác quan thứ sáu.
Thế nên khi ở trong trạng thái này, Đậu Trường Sinh được xem là bộc lộ mũi nhọn. Ở trước mặt hắn, nói về khí thế thì dù là Thần Ma cũng không chiếm ưu thế, hai bên bình đẳng nói chuyện với nhau là chuyện vô cùng bình thường, làm người ngoài có ảo giác như vốn nên là thế, Đậu Trường Sinh cũng là một đại lão Thần Ma
Nhưng sau khi đôi mắt của Đậu Trường Sinh mất đi ánh sáng và trở lại bình thường, hắn cũng bắt đầu trở nên bình thường, khí chất dịu lại, không còn sự sắc bén đó nữa. Trước và sau chênh lệch cực lớn nhưng tính nguy hiểm lại tăng lên, loại người bộc lộc mũi nhọn không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là loại người không lộ ra bất cứ thứ gì như này.
Đậu Trường Sinh cũng không biết sự thay đổi này làm hai người bên cạnh xảy ra nhiều diễn biến tâm lý như vậy. Bây giờ, trong đầu hắn đang suy nghĩ kế hoạch. Đúng vậy, kim Đậu cực kỳ tri kỷ, đã chế tạo kế hoạch chi tiết, bên trong còn có đủ loại phương pháp ứng đối với biến cố.