Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1401 - Chương 1401. Thánh Mẫu Khổ Quá, Đền Bù Đi!

Chương 1401. Thánh Mẫu khổ quá, đền bù đi! Chương 1401. Thánh Mẫu khổ quá, đền bù đi!

Oa Hoàng đã rời đi, đương nhiên cũng không còn phân thân hay hóa thân nào của hắn tồn tại, một phần lực lượng này đúng là lực lượng của Oa Hoàng, nhưng lại được tích lũy ở Yêu tộc nhiều năm như vậy.

Đúng vậy, cho dù Yêu tộc không biết rằng chỉ cần bọn chúng ngày đêm cúng bái Oa Hoàng, hương khói cung phụng triền miên không dứt liền có thể sinh ra lực lượng. Bây giờ một phần lực lượng mà bọn họ tích lũy được đều bạo phát trở thành món hời cho Nhân tộc rồi, bắt Yêu tộc nhịn thế nào được mà nhịn?

Không thể tin được chút lực lượng từ hương khói của Oa Hoàng lại có thể sinh ra lực lượng Tạo Hóa, bây giờ không biết thứ lực lượng này có thể phá vỡ tuổi thọ vô tận, kéo dài thêm tuổi thọ hay không. Cũng có thể chỉ có khả năng giúp cho một Tiên Thiên Thần Ma từ già yếu trở lại thời phong độ, đây đã là phúc lớn rồi.

Một tộc lớn như Yêu tộc làm sao mà không có một lão Thần Ma tuổi xế chiều sắp đứt bóng. Nếu có thể giúp chúng quay lại thời kỳ phong độ nhất, dù cho tuổi thọ không dài lắm, chúng cũng có thể vì Yêu tộc mà đánh một trận đẫm máu, giết chết một kẻ địch cùng cảnh giới cũng không có gì khó,

Sau khi Thượng Dương ra tay, Yên Hoàng cũng phản ứng, tỉnh lại từ nỗi khiếp sợ, lại còn phối hợp với hắn mà động thủ.

Cửu U lão tổ ngẩng đầu lên, một tay bất giác vươn đến bên hông, ở đó có vô vàn sợi hào quang lấp lánh, mơ hồ tạo thành hình một thanh trường đao, nhưng chúng lập tức bị một bàn tay trắng nõn xua đi, bàn tay ngọc ngà của Tương Thủy Thần Nữ bắt lấy cổ tay Cửu U lão tổ, hạ giọng nói: “Đừng gây thêm chuyện nữa.”

“Lúc này không thể để cho Yêu tộc kiếm cớ làm khó dễ chúng ta.”

“Cứ bình tĩnh chờ đợi, nhân vật chính là bọn hắn.”

Tương Thủy Thần Nữ kéo Cửu U lão tổ hậm hực lui về phía sau, mắt nhìn tia sáng màu vàng kim óng ánh dần mỏng đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Mà lúc này, một chuỗi âm thanh kêu khóc vang lên: “Thánh Mẫu ơi!”

“Đời con cháu chúng con bất hiếu.”

“Người để lại bảo vật cho chúng con, đều bị người ngoài lấy mất cả rồi.”

“Bọn chúng đã lấy mất thì thôi đi, còn bảo Thánh Mẫu và chúng con chẳng liên quan gì đến nhau.”

Âm thanh thảm thiết vang vọng khắp bốn phương: “Quá mức tàn nhẫn rồi!”

“Nhiều năm trôi qua như vậy, lão nhân gia người cũng khổ lắm, con cháu bọn con thậm chí còn chưa thắp được cho người một nén nhang, chỉ nghĩ thôi đã khiến con đau khổ tột cùng , Thánh Mẫu người khổ quá đi.”

“Con dập đầu với người.”

Bịch bịch bịch!

Tiếng va đập không ngừng vang lên, Tự Vô Mệnh nhắm vào phiến đá trên mặt đất, dồn lực đâm đầu vào, phiến đá bị đâm vỡ, trên trán nát bươm dính bao nhiêu bụi bặm và bùn đất. Tiếng khóc than của Tự Vô Mệnh lại vang lên: “Bi kịch Nhân cảnh, không gì thảm bằng cốt nhục phân ly, mẹ con gặp nhau mà không quen biết.”

“Yêu tộc quá độc ác.”

“Không chừa cho tộc ta một con đường sống.”

“Dù cho hôm nay ta có phải bỏ mạng tại đây cũng phải đưa người về nhà.”

“Ta đi cùng người ngắm cảnh Nhân cảnh ngàn sông vạn núi, gặp Nhân tộc phồn hoa một lần.”

“Để cho người biết rõ, người còn có nhà.”

Nước mắt nước mũi Tự Vô Mệnh giàn giụa đầy mặt, từng câu từng chữ thốt ra từ tận đáy lòng, nghe đặc sệt tình cảm, vô cùng có sức lay động. Đậu Trường Sinh nghe mấy lời này bị làm cho cảm động, mấy chữ như cốt nhục phân ly, về nhà thật khiến người ta đau lòng, người nghe rơi lệ.

“Bây giờ Nhân tộc mạnh rồi, có thể đưa người về nhà.”

Cửu U lão tổ không nhịn được mà nói: “Bây giờ chúng ta là người có gốc rễ, biết cội nguồn của mình ở đâu, Thánh Mẫu khổ quá rồi.”

Tương Thủy Thần Nữ thò tay kéo ống tay áo Cửu U lão tổ, mấy lời khô khan ấy dù sao cũng chỉ để trang trí, bầu không khí tốt như vậy thoáng cái đã bị phá hỏng.

Yêu Hoàng sải bước vào trong chủ điện, ngước mắt nhìn tượng thần Oa Hoàng mặt người thân rắn, lạy xong ba lạy mới mở miệng nói: “Trước tượng thần Oa Hoàng là nơi trang nghiêm, xin cẩn trọng ngôn từ.”

“Bước ra ngoài mà nói.”

Tự Vô Mệnh không đứng dậy, cứ dập đầu uỳnh uỳnh xuống đất.

“Khai chiến đi.”

Nghe thấy ba chữ kia của Yêu Hoàng, Tự Vô Mệnh đột ngột ngẩng đầu, đứng phắt dậy, bi thống trả lời: “Trước mặt Thánh Mẫu không được nói lời ô ngôn uế ngữ, lần này tha cho ngươi, cho ngươi một cơ hội đấy.”

Tự Vô Mệnh bước ra ngoài đại điện, nhìn mặt từng Thần Ma Yêu tộc đang bừng bừng lửa giận trừng mắt nhìn hắn, chỉ hận không thể nuốt sống hắn.

Nhưng Tự Vô Mệnh không hề để tâm, kẻ muốn nuốt sống hắn còn nhiều lắm, bọn chúng là cái thá gì?

“Oa Hoàng là Thánh Mẫu của tộc ta, mệnh số tương liên, Thánh Mẫu coi trọng, đây là sự thật không thể lay chuyển.”

“Cứ xem như các ngươi làm náo loạn vạn tộc, vạn tộc cũng không còn lời nào để nói. Nếu các ngươi không muốn lún sâu hơn, trong khi còn có thể thì mau giao bức Sơn Hà Xã Tắc Đồ ra đây, còn có truyền thừa mấy món bảo vật còn lại của Thánh Mẫu cũng giao hết cho ta, ta sẽ cẩn thận mang về Nhân tộc.”

Bình Luận (0)
Comment