Cửu Anh cứ vẫn luôn giành việc phụ trách tiền tuyến với Tương Thủy Thần Nữ của Nhân tộc bây giờ vứt gánh mặc kệ, hiển nhiên vô cùng thất vọng, oán giận trong lòng.
Kế Mông thấy vậy không khỏi tức giận nói: “Trước mặt bệ hạ mà càn quấy như thế, còn ra thể thống gì.”
Yêu Hoàng đưa tay ngăn Kế Mông lại. thản nhiên nói: “Lần này tộc ta tổn thất nghiêm trọng đều là lỗi của trẫm, trẫm chưa từng nghĩ đến Nhân tộc thật sự có quan hệ với Oa Hoàng, là trẫm khinh suất rồi.”
“Sau lần này trở về, trẫm muốn bế quan tu luyện, việc lớn nhỏ trong Yêu tộc đều do Yêu Tướng đảm nhận.”
“Tập trung phụ trách liên lạc với vạn tộc khác, thảo phạt Thương tộc, các ngươi chú ý phò tá Yêu tướng.”
Yêu Hoàng dời ánh mắt, nhìn sang Yêu Tướng Tất Phương: “Quyển Sơn Hà Xã Tắc Đồ ấy là âm mưu của Thương tộc và chỉ là âm mưu của Thương tộc, trẫm không muốn truy cứu thêm, cứ thẳng tay thảo phạt Thương tộc, nếu ngươi không thể bù đắp được tổn thất của tộc thì trừng phạt cả hai tội cùng lúc luôn.”
Yêu Hoàng nhìn sáng những Thần Ma khác, thấp giọng nói: “Quả thật giờ đây là thế cục tranh chấp, thời buổi loạn lạc, tộc chúng ta không thể loạn thêm nữa.”
“Lần này bị Nhân tộc lấn lướt, chẳng qua là do chí hướng của tộc ta còn có mâu thuẫn, không thể đoàn kết nhất trí, nếu không thì còn sợ gì Nhân tộc?”
“Sau này các ngươi tận tâm dốc sức phò tá Yêu Tướng, để cho vạn tộc biết rõ tộc chúng ta không thể khinh nhờn.”
Chúng yêu lên tiếng; “Vâng”
Nghe thấy thế, Yêu Hoàng tỏ vẻ hài lòng, yêu vân trống rỗng hiện ra, hướng về Thái Hoàng Sơn bay thẳng một mạch.
Không lâu sau, Yêu Hoàng đã trở về Thái Hoàng Sơn, đi vào Yêu Hoàng Cung phía sau núi. Lúc này bước chân hắn vội vã hơn, dễ thấy được trong lòng Yêu Hoàng đã trở nên gấp rút.
Hắn đi thẳng đến cấm địa sau núi, đã thấy Anh Chiêu sớm đứng đợi ở đó, Tất Phương mở miệng hỏi trước: “Sau khi khí tức của Oa Hoàng bị lộ, ta cảm nhận được Thái Hoàng Sơn đã xảy ra chuyện, Hoàng bị đánh thức rồi à?
Anh Chiêu lắc đầu: “Không phải chuyện lớn, vẫn còn có thể khống chế được.”
Tất Phương thở dài một hơi: “Nếu không phải vì nhận thấy Thái Hoàng Sơn gặp chuyện gì đó, sợ Hoàng gặp bất trắc, ta đã không nhu nhược chấp nhận điều kiện của Nhân tộc như vậy.”
“Mấy chuyện này hoàn toàn có thể lằng nhằng không dứt, từng bước mài mòn sự kiên nhẫn của Nhân tộc.
“Nhưng mà đây cũng không phải chuyện xấu, trải qua việc này, uy thế của hoàng hạ xuống rất nhiều, ta cũng thăm dò được phản ứng của bọn họ từ khắp nơi.”
“Kế Mông đi theo ta nhiều năm như vậy, vẫn luôn ủng hộ ta, cứ tưởng có thể lôi kéo hắn nhưng không ngờ hắn một lòng trung thành với hoàng, chỉ có thể lợi dụng mà không thể thấu cảm.”
“Ngược lại, Dù Phi Liêm phản đối ta nhưng không phải là không thể lôi kéo được”
“Chỉ tiếc rằng Yêu tộc mất ba phần Đạo Nguyên, mà cái này còn chưa phải quá quắt nhất, nếu Nhân tộc không nể nang gì mà tế bái Oa Hoàng thì không biết còn kéo thêm hậu quả gì nữa.
“Điều đáng mừng duy nhất là ta đã có được cách phục hồi Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Còn việc hoàn thành nó cũng không khó lắm, có món bảo vật này trong tay thì không cần sợ vướng tay vướng chân nữa.
Lần này Yêu tộc thiệt hại nặng nề, uy danh của Yêu Hoàng tụt dốc, Thương tộc mất đi một vị Thần Ma, Nhân tộc đại thắng, không biết thu được bao nhiêu là lợi.
Theo lời của Tất Phương mà nói, dù có tổn thất nhưng lợi ích đạt được lại lớn hơn.
Tiếp theo chỉ cần mang Sơn Hà Xã Tắc Đồ đến Thái Hoàng Sơn là có thể hoàn toàn hồi phục lại nó.
…
Một đám mây trắng nõn nà không tì vết trôi lững lờ trên vòm trời.
Thiên sơn vạn thủy không ngừng lùi về phía sau, cảnh sắc Nhân cảnh đã hiện ra trước mắt, trái tim đang treo cao trong lòng kia cuối cùng cũng rơi xuống.
Lần này trở về Nhân cảnh dễ dàng quá, Đậu Trường Sinh có chút ngạc nhiên, hắn cứ nghĩ Yêu tộc đã âm thầm làm gì đó rồi.
Đúng thế, khi rời khỏi Oa Hoàng Miếu, những Yêu tộc ở đó đã sắp bùng nổ đến nơi rồi, nhất là Yêu Thần Cửu Anh lặng lẽ ra tay với bọn họ, nếu dẫn đến chiến tranh Nhân tộc và Yêu tộc nổ ra thì Đậu Trường Sinh cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Có người chú trọng đại cục, cũng có người mang đại cục ra đùa bỡn, kiểu người như thế lại còn có rất nhiều.
Đầu nóng lên thì lao vào đánh nhau không màng gì đến hậu quả, chuyện này cũng không phải không có.
Nếu mọi việc đều cân nhắc lợi ích và tổn hại kỹ càng thì làm gì có chiến tranh nổ ra.
Cửu U lão tổ lên tiếng: “Trả Cửu U Đao cho ta trước đã.”
“Món Thần Binh này là khi trước ta được thưởng cho, nhưng ta cũng định vứt Cửu U Đao đi rồi, ta không cần đến nó, thế nhưng linh tính của nó quá tương thích với ta. Giờ ngươi dùng được là vì ta chủ động khôi phục nó lại rồi. Chủ nhân của nó là ta, không phải ngươi.”