Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1403 - Chương 1403. Thánh Mẫu Khổ Quá, Đền Bù Đi! 3

Chương 1403. Thánh Mẫu khổ quá, đền bù đi! 3 Chương 1403. Thánh Mẫu khổ quá, đền bù đi! 3

Yêu Hoàng lại chủ động nói thêm: “Thương tộc dùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ châm ngòi nổ mối quan hệ của tộc ta với Nhân tộc, bụng dạ quả thật khó lường.”

“Chuyện xây dựng liên minh đã như lửa sém lông mày rồi, tộc ta nguyện ý đi thuyết phục vạn tộc khác vì Nhân tộc.”

Tự Vô Mệnh nhìn thật sâu vào đôi mắt của Yêu Hoàng, âm mưu của đối phương bại lộ, cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng. Yêu tộc mềm mỏng như thế, bỏ ra vài phần Đạo Nguyên vốn là vì không muốn đứng chặn mũi giáo của Thương tộc, đồng thời bây giờ bọn họ chịu thiệt bao nhiêu thì sau đó sẽ giành lại cả vốn lẫn lời từ Thương tộc.

Việc này đối với Nhân tộc không phải chuyện xấu, Tự Vô Mệnh lập tức đồng ý: “Được.”

“Tộc ta và Yêu tộc có lịch sử lâu dài, giao tình sâu đậm, lúc trước không biết các huynh đệ Yêu tộc lại có quan hệ gần gũi với chúng ta như vậy.”

“Bây giờ biết rõ rồi, tự nhiên muốn làm thân với các huynh đệ Yêu tộc quá đi, xong chiến sự ở Nam Sơn ta sẽ lập tức đình chiến trở về, sau này Nhân tộc và Yêu tộc kết minh, chắc chắn sẽ mang đến hòa bình cho vạn tộc.”

Yêu Hoàng lắc đầu nói: “Việc kết minh là việc cần có sự đồng ý của vạn yêu, phải cân nhắc cẩn thận.”

Nếu kết minh với Nhân tộc thì minh ước của ngũ tộc phải làm sao bây giờ.

Tự Vô Mệnh mặc kệ chuyện này, vô cùng thân mật chộp lấy Yêu Hoàng, xởi lởi nói: “Hai tộc chúng ta là huynh đệ thân thiết, những kẻ như Long tộc kia đều là người ngoài mà.”

“Bây giờ vô số tộc mọc lên chi chít như rừng, đúng là thời đại nhiều tộc tranh chấp, chiến tranh liên miên.”

“Một mình tộc ta thì làm được gì, phải có các huynh đệ Yêu tộc đây đồng tâm hợp lực thì mới thành được.”

Yêu Hoàng phất tay: “Đi đi.”

“Đi nhanh giùm.”

“Giờ mà các ngươi không đi, ta sợ ta xé nát hiệp nghị, không nhịn nổi mà giết các ngươi mất.”

“Lập tức chọn đánh nhau với Nhân tộc luôn.”

Trong Oa Hoàng Miếu.

Từng tia từng sợi sương mù hiển hiện, chợt hóa thành một mảng mây trắng, một đám Nhân tộc bước lên đám mây ấy, hờ hững trôi về Nhân cảnh, Thần Ma Yêu tộc trơ mắt đứng xem đám mây dần biến mất.

Trong số đó có không ít Thần Ma Yêu tộc đã có ý định muốn ra tay nhưng bị Thần Ma khác ngăn lại.

Phân thân rắn thon dài sau lưng Cửu Anh không ngừng lắc lư, cuối cùng đón lấy một đầu lâu, ánh mắt rực sáng nhìn thẳng vào Yêu Hoàng, thấp giọng gọi: “Bệ hạ.”

“Cứ để Nhân tộc rời đi như thế à?”

“Từ đầu đến cuối tộc ta tổn thất nghiêm trọng, cứ thế mà nhịn sao?”

“Chi bằng cứ đánh một trận, tộc ta lo đại chiến nổ ra sẽ có thiệt hại, chẳng lẽ Nhân tộc không sợ?”

Chín cái đầu lâu ở cùng một chỗ cùng nói một câu, giọng tràn ngập phẫn nộ, rốt cuộc không kiềm được mà mở miệng chất vấn.

Thái độ của Yêu Hoàng lần này thật quá nhu nhược, tổng cộng cho Nhân tộc ba phần Đạo Nguyên.

Bấy nhiêu tương đương với ba vị Thiên Yêu.

Cứ thế mà mất trắng, thật sự khiến bọn họ không nhịn được.

Thật ra Nhân tộc cũng có quyền kế thừa bảo vật như Sơn Hà Xã Tắc

Đồ này, bây giờ trông như không có động thái gì, nhưng chắc chắn sau này bọn

chúng có thể lấy cớ này làm khó dễ, những việc này có thể đoán trước.

Yêu Hoàng đúng là khiến người ta thất vọng.

Một lời chất vấn của Cửu Anh dù không kiềm chế được lửa giận nhưng sau chuyện này có thể thấy được uy thế của Yêu Hoàng giảm đi nhiều, dường như sắp không đủ sức áp chế được Tiên Thiên Thần Ma đông đảo nữa.

Yêu Hoàng là Tiên Thiên Thần Ma, Cửu Anh cũng là Tiên Thiên Thần Ma, nói thẳng ra thì bọn họ đều ở cảnh giới ngang nhau.

Cửu Anh bất mãn, Phi Liêm cũng khó chịu, nói trắng ra là bây giờ không kể đến vài Tiên Thiên Thần Ma như bọn họ, đến cả Thần Ma cũng không vui.

Phi Liêm mở miệng nói: “Câu từ của Cửu Anh nói hơi khó nghe, nhưng phải chịu tổn thất lớn như vậy còn không bằng đánh một trận với Nhân tộc, dù cho có mất đi vài Thiên Yêu, chắc chắn Nhân tộc cũng bị thiệt hại. Chỉ có cách đánh cho Nhân tộc đau thì bọn chúng mới yên lặng được. Nếu không thì Nhân tộc được một bước lại lấn thêm một bước, không ngừng thăm dò chuyện trọng yếu của tộc chúng ta.

Kế Mộng cũng bước lên nói: “Chuyện khai chiến nói thì dễ, nhưng chiến tranh nổ ra không phải chúng ta muốn ngừng là ngừng được.”

“Bệ hạ khổ tâm như thế, chẳng lẽ các ngươi không thấy à?”

“Bây giờ trả thù Thương tộc mới là chuyện lớn nhất của tộc chúng ta, toàn bộ thiệt hại giờ đây đều hoàn toàn có thể đòi lại được cả chì lẫn chài từ Thương tộc.”

“Nhưng nếu chiến tranh với Nhân tộc thì cũng chỉ là làm lợi không công cho Thương tộc mà thôi, cuối không giành được cái gì cả, lại còn bị tổn thất nặng nề.

“Nhịn trong chốc lát có thể đổi lấy sự cường thịnh của toàn tộc, đây mới là điều chúng ta lên làm.”

Phi Liêm hừ lạnh một tiếng, xé gió bay thẳng lên trời, Cửu Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt của Yêu Hoàng, cũng hóa thành cơn lốc biến mất ngay trong Oa Hoàng Miếu, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Ta về bế quan tu luyện, trả chuyện chiến sự ngoài tiền tuyến cho các ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment