“Nếu như biết trước, ta nhất định sẽ nghênh đón từ hơn ba nghìn dặm.”
“Xin Đan Phượng nương nương không trách.”
Gương mặt Đan Phượng tươi cười, ôn hòa mở miệng nói: “Hiện tại biết chuyện Nhân tộc có thai, ta đặc biệt tới đây chúc mừng, lúc đi hơi vội một chút, tất cả đều là tại ta, sao lại trách tội Thiên Cơ ngươi được.”
Đậu Trường Sinh đứng bên cạnh, nhìn hai người họ đang giả vờ giả vịt. Nếu như Đan Phượng không thông báo cho Nhân tộc, nhận được sự cho phép tiến vào, sao có thể nhập vào Nhân cảnh , đi tới trước Nhân Tổ Miếu chứ.
Lúc hai người con đang khách sáo thì một đóa tường vân hạ xuống, từ trên đóa tường vân, một pho tượng hình người cao lớn bước ra, một tay hắn giữ một quyển sách rất nặng trông như một ngọn núi nhỏ, hắn đứng trước mặt Đậu Trường Sinh, cả người che mất ánh mặt trời, cái bóng của hắn che phủ hết cả người Đậu Trường Sinh.
Đậu Trường Sinh nhất định phải ngửa đầu nhìn lên mới có thể thấy rõ được người tới là Hành Văn của Cự Nhân tộc.
Hành Văn dùng tay ôm lấy quyển sách nặng trịch, hơi cúi đầu xuống, nhìn Đậu Trường Sinh ở phía dưới nói: “Lúc này đây Đậu tiên sinh và Yêu tộc trình bày về tự do, bình đẳng, dân chủ.”
“Khiến ta hiểu ra, đây chính là phương hướng phát triển sắp tới của Cự Nhân tộc, vì vạn tộc mang đến hòa bình, tự do, dân chủ.”
“Không biết khi nào Đậu tiên sinh có thời gian, có thể đến Cự Nhân tộc một chuyến, các vị hiền giả ở Cự Nhân tộc ta vô cùng muốn nghe Đậu tiên sinh nói chuyện, được nghe Đậu tiên sinh giảng giải tuyên truyền về hòa bình, tự do, dân chủ.”
Lời mời này thoáng cái đã khiến Đan Phượng và Thiên Cơ lão nhân đang khách sáo với nhau phải ngừng nói chuyện lại, hai người đưa mắt nhìn về phía Hành Văn, ánh mắt giống như đang nhìn quái vật, nhưng giây sau trong mắt Thiên Cơ lão nhân lóe ra ánh sáng sung sướng, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh.
Còn trong mắt Đan Phượng xuất hiện chút hả hê, tên Cự Nhân tộc này đúng là đầu đất, tai tinh như Đậu Trường Sinh mà cũng dám mời vào trong tộc của mình, không thấy lúc Yêu tộc mời Đậu Trường Sinh đến đã phải trả cái giá lớn như thế nào sao.
Đến cả Oa Hoàng cũng phải lấy Đạo Nguyên để chuộc về, suýt nữa đã không còn là Yêu tộc.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại càng chấp nhận Đậu Trường Sinh, ngay cả chí bảo của Yêu tộc cũng xảy ra vấn đề, lại tổn thất cả Đạo Nguyên, nghĩ thôi cũng biết Yêu tộc thê thảm tới mức nào.
Tai họa bậc này cũng không thể để cho hắn đến Phượng Hoàng tộc được, thậm chí là ít tiếp xúc lại.
Trong chuyện này Đan Phượng kinh nghiệm phong phú, năm xưa bất kể là có lợi ích lớn đến thế nào, chỉ cần có tiếp xúc với Tiên Tề, cùng nhau đi vào Động Thiên, cùng nhau tham gia tìm kiếm báu vật vân vân, chỉ cần từ bỏ là được rồi.
Có không ít người đưa ra lời khuyên cho mình, không ủng hộ thì thôi đi, trong miệng còn phát ra những lời nói dơ bẩn. Lúc đầu Đan Phượng còn rất căm tức, nhưng sau đó lại chẳng tức giận nữa, bởi vì tên gia hỏa đó đã bước một chân vào trong quan tài rồi, chân còn lại cũng sắp theo bước nốt, là một kẻ sắp chết, chửi mắng vài câu cũng có thể hiểu được.
Cái loại tai họa giống Tiên Tề như Đậu Trường Sinh, chỉ cần không chết giữa chừng thì nhất định sẽ bẫy chết vô số người.
Mặc dù trong lòng Đậu Trường Sinh đang mâu thuẫn, như chuyện này không phải chuyện mình có thể đùa, chỉ là hắn đương nhiên sẽ không chủ động từ chối một pho tượng Tiên Thiên Thần Ma, nên bèn lên tiếng đáp: “Có thời gian ta sẽ tới Cự Nhân tộc của ngươi, nghe các vị tiền bối dạy bảo.”
Trong lòng đã mắng kim Đậu không biết bao nhiêu lần, hắn nhất thời thoải mái, nhưng chỉ sợ mình đang là đài hoả táng.
Tiểu thiên mệnh vì chuyện thiên hạ mà bất bình, chỉ là mở rộng chính nghĩa, rửa sạch oan khuất, vì lực lượng của tiểu thiên mệnh có hạn nên có lòng đi giải quyết cửa ải này, chỉ cần không phải quá xui xẻo thì tỷ lệ thành công không nhỏ.
Nhưng nếu là đại thiên mệnh thì không được, nếu như xui xẻo thật thì đó chẳng khác nào hố máu, như Trần Diệt Chu rơi vào trong hầm, bò bao nhiêu năm như vậy cuối cùng mới thấy hi vọng.
Vận mệnh quốc gia của Đại Chu chết non, trường hợp này rất đặc thù, hoàn toàn không phải lẽ thường, cho nên trên cơ bản, đời trước Trần Diệt Chu không có duyên với đại thiên mệnh.
Đậu Trường Sinh cũng không muốn giống Trần Diệt Chu thứ hai, sau khi trả lời xong thì lùi ra phía sau vài bước, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa. Vấn đề này quá trí mạng, càng nói càng sai.
Tay phải của Hành Văn kẹp quyển sách dày nặng vào nách, sau đó chậm rãi đi tới Nhân Tổ Miếu.
Nhìn Hành Văn rời đi, Đan Phượng tinh thần tỉnh táo, ghé lại gần Đậu Trường Sinh, nhỏ giọng nói: “Ngươi phải cẩn thận một chút, Cự Nhân tộc hơi tà đạo, tư duy của bọn họ rất kì lạ, cũng rõ vì sao trăm hoa đua nở nhưng thực ra tinh thần không bình thường.”