Đám Thần Ma đang đứng chung một chỗ này đã chiếm hết hai phần ba dân số Phượng Hoàng tộc, nếu như bọn họ đánh úp Phượng Hoàng tộc, như vậy đó sẽ là một cuộc chiến trường kỳ. Cho dù Phượng Hoàng tộc có thắng lợi thì cuối cùng cũng tổn thất nặng nề, mà nếu Nhân tộc tiếp tục gia tăng thêm người, Phượng Hoàng tộc chắc chắn sẽ bị Nhân tộc tiêu diệt.
Ánh mắt Đan Phượng lướt qua một vòng, cuối cùng nhìn thấy một lão giả với chòm râu dê, nàng bèn tiến lại gần, nói chuyện với Bạch Trạch: “Lão đại ca tới cũng không nói một tiếng, để tiểu muội nghênh tiếp từ sớm.”
Đôi mắt Đan Phượng đang tỉ mỉ đánh giá Bạch Trạch, Bạch Trạch của lần này không giống như lần trước nhìn thấy.
Lần trước bọn họ gặp nhau cũng đã cách đây gần năm trăm năm rồi, khi đó tuổi thọ của Bạch Trạch vẫn còn không ít, nhưng đã trông giống một cụ già, toàn thân toát lên vẻ già nua, lần đó Đan Phượng cho rằng đối phương chỉ còn hai ba trăm năm.
Thật không ngờ năm trăm năm qua tới giờ Bạch Trạch vẫn còn sống, hơn nữa dáng vẻ già nua đã biến mất. Bây giờ trông bề ngoài có vẻ già cỗi, nhưng tinh thần rất tốt, nhìn như đang đứng ở thời kì đỉnh cao.
Trong lòng Đan Phượng lại càng ước ao thêm. Oa Hoàng tốt, trách không được cả Nhân tộc và Yêu tộc đều muốn tranh cướp.
Đổi lại là mình cũng muốn có.
Ai có thể nghĩ được rằng Oa Hoàng nắm giữ tạo hóa, mặc dù bây giờ không thể tăng thêm tuổi thọ, nhưng lại có thể khiến thân thể và nguyên linh của một người khôi phục lại tráng niên, vào thời kì đỉnh cao nhất của người đó.
Chỉ chút lợi ích như thế mà bây giờ thực lực của Nhân tộc và Yêu tộc tăng trưởng rất nhanh, mà đây chỉ là bước đầu vận dụng lực lượng của tạo hóa, những tác dụng kì diệu khác còn phải tiếp tục khám phá.
Nếu như Oa Hoàng là của Phượng Hoàng tộc, mình cũng sẽ đến bái lạy mỗi ngày, lực lượng tạo hóa thật sự quá tốt.
Mí mắt Bạch Trạch run run, sau khi mở ra, con ngươi vẩn đục nhìn thẳng vào Đan Phượng, giọng nói khàn khàn vang lên: “Thì ra là Đan Phượng muội muội.”
“Đã mấy trăm năm rồi không gặp.”
“Không ngờ tuổi thọ của ngươi thật sung túc, xem ra Tiên Tề sống không lâu bằng ngươi.”
“Trong thế hệ của ngươi, người có danh tiếng vẻ vang nhất trong tương lai không phải là Tiên Tề mà là ngươi rồi.”
Bạch Trạch lại cảm khái nói: “Người khi đã chết, trăm năm nghìn năm sau, ngoại trừ những kẻ cùng tộc ra thì còn có ai nhớ đến nữa.”
Đan Phượng lắc đầu nói tiếp: “Lời của lão đại ca có vấn đề, trong số vạn tộc, tuổi thọ của Nhân tộc ở vào khoảng giữa, còn là đếm ngược. Mặc dù sau khi đạt tới Thần Ma và Tiên Thiên Thần Ma thì tình huống thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn không thể bằng Phượng Hoàng tộc được.”
“Mà huyết mạch của ta đặc biệt, số tuổi thọ sung túc, sống lâu hơn Tiên Tề cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều trong tương lai, thành tựu của ta nhất định là không bằng được Tiên Tề.”
“Ta cũng chỉ sống lâu hơn hắn một chút mà thôi.”
Bạch Trạch không tiếp tục đề tài này nữa, đưa mắt nhìn đám Thần Ma đang hội tụ, vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp: “Thần Ma của vạn tộc đã tới gần đông đủ rồi, tiếp theo chính là chứng kiến thời khắc lịch sử.”
“Lần này Nhân tộc thu được vô số lợi ích từ Yêu tộc của ta, những cái khác tạm thời không nhắc đến, chỉ riêng Đạo Nguyên đã được ba phần rồi, lần này còn tổn thất ba vị Thiên Yêu, hơn nữa trong lần tế bái này, Nhân tộc gióng trống khua chiêng, vạn tộc rúng động, cả thiên hạ chú ý.”
“Thực ra dã tâm cũng không nhỏ, rõ ràng là muốn đoạt lấy di trạch Oa Hoàng, tạo ảnh hưởng đến thế hệ sau, cũng che chở bọn chúng.”
“Sợ là sẽ tổn thất thêm một phần Đạo Nguyên nữa. Tuy rằng một phần Đạo Nguyên này không bằng ba phần Đạo Nguyên bị tổn thất, nhưng nó cuồn cuộn không dứt. Hai ba nghìn năm có thể không bằng, nhưng để thêm một hai vạn năm nữa thì đã vượt xa rồi.”
“Nhân tộc lại có được chỗ Phúc Địa, Nhân cảnh có một trăm lẻ chín châu, gộp cả hai lại, nghìn năm nữa sẽ lại có thêm hai gã Thần Ma”
“Hai vị Thần Ma nữa đấy.”
“Bây giờ Nhân tộc đã quá nhiều Thần Ma rồi.”
Những việc còn lại Bạch Trạch không nói nữa, vì đã đạt được hiệu quả mình mong muốn rồi, vẻ mặt Đan Phượng nhìn như bình thường nhưng cũng nghe lọt tai lời hắn nói.
Hồn nhiên không biết chỉ là vẻ bề ngoài, nếu như biết Thương tộc bị mất đi ba phần Đạo Nguyên, có hai phần rơi vào tay Nhân tộc, sợ là Đan Phượng bây giờ đã đứng ngồi không yên, ngủ không an giấc.
Lúc Đan Phượng và Bạch Trạch đang nói chuyện phiếm thì lễ tế tự Thánh Mẫu đã bắt đầu.
Mặc dù hơi vội vàng, nhưng nhạc mừng và các loại lễ nghi cần thiết đều không hề thiếu. Hiện tại đúng là thời điểm để thể hiện văn hóa của Nhân tộc, nền văn minh của bá chủ thiên địa.
Đậu Trường Sinh cũng ngồi lẫn trong đám Thần Ma Mặc dù không ngồi ở chủ vị, đồng thời tự mình chủ trì nghi thức tế lễ nhưng Đậu Trường Sinh đã đủ thỏa mãn. Vị trí hắn đang ngồi quá vinh dự, được vô số Thần Ma nhìn lên, Thần Ma trong tộc còn chưa tính, mấu chốt chính là Thần Ma dị tộc, từng ánh mắt rõ ràng là ngập tràn đủ loại tâm tư.