Chương 142: Thăng quan, phát tài, hảo hữu chết. (2)
Đậu Trường Sinh nhanh chóng nhận ra đây là có kẻ cố ý, muốn cắt đứt mọi sự tiếp xúc của mình với Thái Tử, bút tích như thế, kẻ có lợi chắc chắn là một vị hoàng tử khác có địa vị cao.
Cùng với địa vị tăng trưởng của Đậu Trường Sinh, thực lực không ngừng cất cao, hắn đã có tư cách khuấy động phong vân, cũng sẽ trở thành quân cờ của những nhân vật lớn, cuốn vào cuộc chiến của những phe đảng tranh giành ngôi vị hoàng đế.
Nước Thần Đô rất sâu, xem ra hắn phải rời đi sớm.
Lời đồn đãi này khiến ý nghĩ muốn rời khỏi của Đậu Trường Sinh tăng thêm.
Phất tay tống cổ tiểu thái giám đi, tâm trạng Đậu Trường Sinh nặng nề đi về phía Hoàng Cực Điện, hiện giờ hắn thăng quan tiến chức rất nhanh, Đậu Trường Sinh đã không còn lo lắng gì nhiều, bởi vì chức quan dưới Tông Sư, bản thân đã xem như bò đến đỉnh.
Thập Đại Danh Bộ, bàn về chức quan thì đây đã không thấp.
Lần này đến Hoàng Cực Điện cũng là vì khen thưởng của Thánh Nhân, bảo hắn có thể chọn một môn võ học.
Hoàng Cực Điện ở trong hoàng thành, là bảo khố võ học của Đại Chu, trong đó bảo vật chấn kho là Võ Kinh do Đại Chu hội tụ các Tông Sư trong thiên hạ biên soạn.
Một bộ này đứng dưới Thần Ma, đứng đầu bách kinh.
Thái tổ hoàng đế hùng tâm tráng chí muốn sáng tạo một bộ võ học Thần Ma, đáng tiếc nửa đường đã chết.
Thế cho nên Võ Kinh nửa vời, nếu nó thật sự thành công, thì đã có thể cùng Hoàng Cực Kinh Thế Lục so sánh với tuyệt học Thần Ma trấn phái.
Truyền thừa của Đại Chu không phải Hoàng Cực Kinh Thế Lục mà là Võ Kinh.
Vừa mới đẩy cửa ra, Đậu Trường Sinh sửng sốt.
Không khỏi mở miệng hỏi: “Triệu tổng quản, hoá ra là ngài?”
“Rời khỏi Chu Tước phường sao lại không nói với ta một tiếng?”
Giọng nói lập tức trở nên uất ức, người quen của hắn ở Chu Tước phường không nhiều, người này cũng tạm coi là một.
“Tốt xấu gì ta cũng từng là Phó bộ đầu ở Chu Tước phường, ngài phải nói với ta một tiếng chứ, hay để ta chuẩn bị cho ngài một bàn tiệc rượu đưa tiễn?”
“Để ngươi làm tiệc?”
“Ta sợ nơi ngươi đưa ta đến không phải Hoàng Cực Điện, mà là điện Diêm Vương.”
Hoàng Cực Điện.
Giống như một vị thần trong bộ áo giáp vàng, nguy nga sừng sững đứng trên mặt đất.
Cung điện nguy nga lộng lẫy tựa như ngọc lưu ly tinh khiết bị xuyên thấu, dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời sinh ra ánh sáng chói mắt, mái cong một phần tư, đại khí bàng bạc.
Nhưng Triệu tổng quản đứng ở cửa Hoàng Cực Điện, dựa vào cây cột được chạm trổ hình Bàn Long, lúc này dùng khăn tay che miệng, giống như sợ bị lây một loại bệnh dịch, trong đôi mắt hiện ra vẻ không vui.
Thân hình gầy nhỏ như cái gậy gỗ, giống như một con mèo yêu linh xảo vậy, đột nhiên hắn nhẹ nhàng nhảy lên, kéo ra một khoảng cách hơn một trượng với Đậu Trường Sinh.
Giọng điệu ghét bỏ nói: “Năm xưa, Á Thánh lấy Tiên Thiên Bát Quái để tính toán số mệnh cho ta, hắn nói rằng ta có thể sống đến con số hai trăm bốn mươi chín.”
“Là cực hạn cuối cùng của một người bình thường.”
“Nhưng cách đây một đoạn thời gian, ta tình cờ thấy Khâm Thiên Giám đang giám sát, nói rằng ta gặp vận xui che đầu. Mặc dù không có tai hoạ lớn nhưng tuổi thọ bị rút ngắn, ta chỉ có thể sống đến hai trăm bốn mươi tám tuổi.”
“Ta khổ tư minh tưởng, lúc này mới hiểu rõ, hoá ra là gặp phải ôn thần là ngươi.”
“Ngươi có biết một năm nay ta có thể làm bao nhiêu chuyện không?”
“Nghe khúc, thưởng trà, xem kịch, điều này cũng được đi.”
“Ta còn muốn tiễn đưa lão chủ nhân đoạn đường cuối cùng. Nếu ngươi dám trì hoãn, ta và ngươi không chết không ngừng.”
“Ngươi là nhân vật nguy hiểm, sau này bớt tiếp xúc với ta đi.”
Đậu Trường Sinh tỏ ra sốt ruột, vội vàng nói, “Hiểu lầm, thực sự là hiểu lầm.”
“Ta thật sự không biết Triệu tổng quản đang ở đây, cũng không biết lai lịch của Triệu tổng quản. Đây là khen thưởng của Thánh Nhân, cho nên ta mới đặc biệt đến Hoàng Cực Điện để lựa chọn một môn võ học.”
Đậu Trường Sinh mở miệng biện giải, lần trở về này đã gợi nhớ lại, tuổi thọ của võ đạo cường giả không còn nhiều, kém xa người tu tiên thường thì mấy trăm năm, xa thì hơn ngàn năm.
Người bình thường là một giáp, trung tam phẩm hai giáp, thượng tam phẩm tam giáp.
Tổng cộng khoảng một trăm tám mươi năm.
Tuy nhiên, có linh quả, võ học, thần thông và những phương thức khác để kéo dài tuổi thọ, lại tăng thêm một giáp nữa, tổng cộng bốn giáp là hai trăm bốn mươi năm.
Nói là vậy nhưng tình huống thực tế lại có những sai lệch.
Ví dụ, những người bình thường có tuổi thọ một giáp, nhưng cũng có một số người sống đến bảy mươi hoặc tám mươi tuổi, và cũng có một số người chết ở tuổi bốn mươi hoặc năm mươi.
Trung tam phẩm sống đến một trăm bốn mươi, năm mươi tuổi cũng không ít, nhưng dù có tăng lên như thế nào thì con số hai trăm năm mươi cũng là giới hạn cao nhất của người bình thường.