“Một ít tộc nhỏ như bọn ta, sau khi phát hiện bảo vật, chẳng những không chiếm được lợi lộc gì, trái lại còn rước lấy tai hoạ, trở thành vật hy sinh của vạn tộc lớn.”
Quảng Hàn Tiên Tử vẻ mặt đau khổ, dung mạo tuyệt thế như hoa lê dưới mưa, khiến lòng người cảm thấy thương xót.
Đáng tiếc hai vị trước mặt này, một tên họ Đậu nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không nhìn thấy, tên Tự Vô Mệnh còn lại thì trong mắt bắn ra tia sáng, nhưng đây là đây dã tâm.
Bây giờ cơ hội quá khó khăn, thảo phạt Thương tộc là chuyện cấp bách, nhưng đều là vì muốn chiếm được lợi ích từ Thương tộc, cho nên trái lại đều xem thường sự uy hiếp của Nhân tộc, cứ cho rằng chịu đựng một chút là được rồi, đợi đến khi giải quyết xong Thương tộc thì sẽ tính sổ với Nhân tộc sau.
Lần này Yêu tộc tổn thất nhiều Đạo Nguyên như vậy, thế mà vẫn nén giận, triệt để khiến cho Tự Vô Mệnh thấy rõ được tình thế hiện tại, mượn cơ hội ngàn năm có một này, có thể giẫm lên điểm mấu chốt của các đại tộc khác, châm ngòi ly gián.
Bình thường một hai phần Đạo Nguyên thì có thể bùng nổ một trận huyết chiến, nhưng bây giờ để có được một hai phần Đạo Nguyên, bọn họ tuyệt đối sẽ không lựa chọn khai chiến, mà là tiếp tục nhẫn nhịn.
Trước mắt, đối tượng lần này cũng rất tốt, nếu là đám mọi rợ phương Bắc, Tự Vô Mệnh tất nhiên không dám, bởi vì mọi rợ thực sự dám nói dám làm, chưa bao giờ chơi trò hù dọa với ngươi, Hồ Man tộc cũng không sợ chết, nếu không cũng không có chuyện thực lực của bọn chúng không bằng được Yêu tộc, nhưng áp lực mang đến lại hơn Yêu tộc gấp bội lần.
Long tộc thì là như thế, thoạt nhìn có vẻ thông minh, nhưng lần trước Hắc Thuỷ Quan có thể hạ giới hạn xuống, lần này Long Môn tất nhiên vẫn có thể, cùng lắm thì chiến một trận, Nhân tộc đã chuẩn bị xong hết rồi, Long tộc nóng nảy hấp tấp, chắc chắn tổn thất không nhỏ, lấy tính cách của bọn họ lại bắt đầu hô hào liên minh năm tộc, cuối cùng lại cho Thương tộc thêm một chút lợi lộc, chuyện này cứ thế mà đi qua.
Nếu như đám mọi rợ phương Bắc kia cũng dễ nói chuyện như vậy thì tốt rồi.
Tự Vô Mệnh thích nhất là kẻ thù lấy đại cục làm trọng, chỉ cần bọn chúng nghĩ như vậy, vậy thì đại chiến sẽ không đánh nổi.
Thảo phạt Thương tộc không phải mục đích chính, nhờ vào đó mà làm vạn tộc suy yếu, tăng cường thực lực của Nhân tộc mới là chính, hơn nữa Thương tộc cũng không thể tiêu diệt.
Thương tộc diệt Côn Bằng tộc sẽ thượng vị, với quy mô của Côn Bằng tộc, lại là một trong thập đại chủng tộc, có yếu đi cũng không yếu được bao nhiêu, kết quả tốt nhất là làm cho Thương tộc và Côn Bằng tộc chó cắn chó, hai bên đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng hai bên yếu dần rồi suy vong, đây mới là kết quả tốt nhất.
Bây giờ thực lực của Nhân tộc còn quá yếu, nhất định phải tiếp tục tăng cường thực lực, mặc dù Tự Vô Mệnh có lòng muốn thống nhất vạn tộc, nhưng hắn cũng biết bây giờ thời cơ chưa đến, Tự Vô Mệnh dù sao cũng không gấp, bởi vì tuổi thọ của mình cũng đủ nhiều.
Sau khi dùng bảo vật kéo dài tuổi thọ, sống thêm năm ngàn năm cũng không thành vấn đề, hắn không khỏi nhìn về phía Đậu Trường Sinh, vị tiểu lão đệ này làm việc cũng rất có năng lực, cho dù là Tiên Tề không còn, nhưng cũng có người kế tục, tiếp tục tiến hành, nếu như thực lực của Nhân tộc tăng lên gấp bội, như vậy thì 5000 năm sau bọn họ sẽ phát động một cuộc chiến ngàn năm, triệt để đánh đổ một đại tộc.
Để Nhân tộc hình thành một đại thế thống nhất, trải đường cho hậu thế, chuyện này rất có khả năng.
Quảng Hàn Tiên Tử than ngắn thở dài một phen cũng không lay chuyển được Tự Vô Mệnh, bởi vì Tự Vô Mệnh không hề có chút đồng cảm nào, Tự Vô Mệnh sinh ra ở Nhân tộc, thiên phú dị bẩm, thành danh từ lúc còn trẻ, cho đến bây giờ chỉ có hắn ức hiếp người khác, chứ nào có chuyện người khác ức hiếp hắn.
Còn về vị nhân sĩ họ Đậu nào đó, lúc này cuối cùng hắn mới lên tiếng: “Hưng, bách tính khổ, vong, bách tính khổ.”
“Thiên hạ ngày nay, vạn tộc mọc lên như rừng, giống như Chiến quốc.”
“Vì tranh đoạt bá quyền, tộc lớn dùng mưu kế, tộc nhỏ dùng ngoại giao.”
“Không phải vì tranh bá chủng tộc thì chính là vì bí tịch thần công nào đó, không biết bao nhiêu người tranh giành, khắp nơi đều là giết chóc, đã có quá nhiều người hy sinh rồi.”
“Sự tham lam trong lòng bọn họ, rút đao ra rồi chết chưa hết tội, nhưng một số người bị bọn họ liên luỵ, lại không đáng chết.”
Đậu Trường Sinh cảm khái một phen, rất đồng cảm với lời nói của Quảng Hàn Tiên Tử, kiếp trước không nhìn thấy những chuyện này, bây giờ chứng kiến nhiều rồi, không nói đến đại chiến của Tông Sư thượng tam phẩm, động tắc ảnh hưởng đến thiên tượng, ví dụ như thiên tai.
Chỉ là võ giả hạ tam phẩm cũng đủ để huỷ gia diệt môn, trận chiến đầu tiên mà mình ra mắt, vì hoàn thành tiểu thiên mệnh của mình, trực tiếp xem người như công cụ, đối với đám quyền quý và tay to mặt lớn ở Thần Đô mà nói, dân chúng bình thường và võ giả bình thường đều không phải là người.