Mà sau khi đi qua Thiên Ngoại Thiên, Đậu Trường Sinh mới phát hiện, cái này đã là không tệ, ít nhất có thể khiến cho dân chúng bình thường còn được sống, còn có con đường thăng tiến, có thể có có được một cái tương lai, ở chỗ vạn tộc còn đen tối hơn, đều là đầy tớ của Thần Ma, tuỳ ý chém giết.
Đây không phải là thế giới để so sánh ai tốt hơn ai, chẳng qua chỉ là so sánh ai nát hơn ai mà thôi.
Vẻ mặt của Quảng Hàn Tiên Tử càng khổ sở hơn, nàng duỗi tay vén sợi tóc trước trán ra sau vành tai, trong lòng nặng nề, suýt nữa đã chửi ầm lên, cái tên Đậu Trường Sinh này thật là chó.
Bản thân hắn là một tên ma đầu, còn giả vờ làm người tốt trước mặt mình.
Tuy vậy câu nói “hưng, bách tính khổ, vong, bách tính khổ”, cực kỳ có ý cảnh, nếu như đổi thành người khác nói ra, Quảng Hàn Tiên Tử sẽ tin, cho rằng đối phương là một người lương thiện.
Nhưng từ miệng Đậu Trường Sinh nói ra, thấy thế nào cũng có vẻ châm chọc.
Những người bị ngươi hại chết, gài bẫy chết, giết cả nhà, không biết trong đó có bao nhiêu người vô tội.
Quảng Hàn Tiên Tử âm thầm trào phúng một câu, sợ rằng ngươi chủ tu 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh》 cũng vì sợ tương lai có một ngày, có oan hồn hóa thành quỷ thân, đi tìm ngươi đòi mạng, cho nên mới tu hành một bộ võ học này.
Cặp huynh đệ này cực kỳ khó chơi, lời tốt lời xấu gì cũng để bọn họ nói hết rồi.
Quảng Hàn Tiên Tử im lặng một chốc, sau đó mới lên tiếng, nói: “Gia nhập vào Nhân tộc cũng không phải là không được.”
Quảng Hàn Tiên Tử duỗi tay chỉ vào Đậu Trường Sinh, nói: “Ta muốn một cái cam kết, giang hồ đồn rằng một lời hứa của Đậu Trường Sinh đáng giá ngàn vàng.”
“Nhận tiền làm việc, không lừa già dối trẻ.”
“Bất Dạ Chi Thành của ta có thể xem như sính lễ, chỉ cần mai sau Đậu Trường Sinh tu thành Tiên Thiên Thần Ma, ta có thể gả cho Đậu Trường Sinh, như vậy thì nghiễm nhiên đã trở thành người một nhà rồi.”
Đậu Trường Sinh trực tiếp lắc đầu nói: “Ta đã có vị hôn thê, chẳng bao lâu nữa phải đến Hạ Hầu thị thành hôn.”
Tự Vô Mệnh vội vàng nói: “Đúng, tiểu đệ này của ta đã có vị hôn thê, ngươi xem ta chỉ mới có một người vợ, chi bằng ngươi làm vợ nhỏ cho ta đi.”
Quảng Hàn Tiên Tử nhìn thẳng vào Đậu Trường Sinh nói: “Ta sáng lập nên Bất Dạ Chi Thành, mặc dù giữ mình như ngọc, nhưng người đời cũng không tin, rất nhiều lời gièm pha ra vào, ta cũng không quan tâm đến cái nhìn của người đời, hơn nữa ngươi chỉ mới đính hôn, không có ảnh hưởng gì, ta hoàn toàn không để bụng, dù sao nữ tử phàm tục sống cũng không quá ba trăm năm, một lần bế quan của ta, nàng cũng đã nhắm mắt xuôi tay rồi.”
Đánh không lại, chạy không thoát, như vậy thì kéo.
Đậu Trường Sinh chứng đạo Tiên Thiên Thần Ma, đây không biết là chuyện của bao nhiêu năm sau nữa.
Ít nhất cũng phải 1000 năm.
Bây giờ vạn tộc không yên ổn, 1000 năm sau không biết sẽ như thế nào.
Nàng không tin mình không tìm được phương pháp vẹn cả đôi đường.
Bất Dạ Chi Thành.
Đậu Trường Sinh nhìn xuống từ trên cao, mắt dõi theo bờ sông Giang Hà.
Trên nước là những chiếc thuyền hoa, bên bờ là đèn lồng treo cao, mỗi một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, xua tan màn đêm tối tăm.
Muôn ngàn ngọn đèn phác hoạ tô điểm cho nhau, tạo thành một bức tranh duy mỹ.
Nhưng lúc này Đậu Trường Sinh không có tâm trạng để thưởng thức lương thần mỹ cảnh này, cả người đều mơ mơ màng màng.
Đời trước muốn tìm một đối tượng cũng khó khăn, đời này ngược lại, lão bà không ngừng chủ động dâng đến cửa.
Trước đây lúc truy sát Vô Tướng Vương, là đại cữu ca chủ động mai mối, Hạ Hầu thị cũng là bọn họ chủ động đến mai mối, lần này ở Bất Dạ Chi Thành cũng như vậy.
Đậu Trường Sinh vô thức vuốt má mình, mặc dù kiếp này vẻ ngoài của mình cực đẹp, nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng lại trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, thậm chí đến cả Tiên Thiên Thần Ma cũng không thể chạy trốn.
“Đậu tiểu đệ ở đây sao?”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên, có một nữ tử trẻ tuổi khoác lụa mỏng trên người đang chầm chậm đi tới đây từ đằng xa, theo mỗi một bước đi của nữ tử, tiếng chuông trong trẻo lại vang lên.
Đậu Trường Sinh có thể thấy rõ, người tới đi chân trần, đặc biệt là trên mắt cá chân có quấn dây đỏ, thắt chuông màu vàng, bây giờ chiếc chuông đang không ngừng rung lên, phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Đậu Trường Sinh chủ động chào hỏi: “Sau này làm phiền phu nhân rồi.”
Kim Linh phu nhân cười khẽ một tiếng, ngọc thủ vỗ lên vai Đậu Trường Sinh, nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Ngươi cứ yên tâm, vị hôn thê đó của ngươi sẽ không xảy ra bất cứ điều bất trắc gì.”
“Trái lại là ngươi phải thật cẩn thận, danh tiếng của Quảng Hàn Tiên Tử có chê có khen, mà loại Tiên Thiên Thần Ma cứng đầu háo thắng như Ứng Long cũng không chỉ có một vị.”
“Mai này khi tin tức bị tiết lộ, ngươi chắc chắn sẽ sống không yên.”