Chương 145: Hôn nhân đã định, chị vợ lại mất tích
Nhất định là Thần Hầu tin tưởng mình nói được thì làm được, lời hứa đáng giá nghìn vàng, cho nên không cần dùng thủ đoạn u ám.
Đáng tiếc, Thần Hầu đến cùng cũng không phải người cùng một đường với mình, lần này làm cho người ta khó chịu, trong lòng chán ghét, nếu không thì đối phương thật sự là một vị tri kỷ của mình.
Ánh mắt từ mục lục nhìn lại,
Băng Nguyệt Sương Ảnh Đao, Lạc Thần Tinh Hàn Đao.
Còn lại là hai môn tuyệt học nhất phẩm đao pháp.
Băng Nguyệt Sương Ảnh Đao, đây là một môn của con đường đi nhẹ nhàng, một đao ra giống như băng nguyệt ngang trời, rực rỡ quyến rũ, ở bên trong ảo ảnh trùng trùng điệp điệp, hư thật khó phân, cuối cùng làm cho kẻ địch say mê trong tử vong.
Đậu Trường Sinh trực tiếp loại bỏ hết, ánh mắt nhìn về phía Lạc Thần Tinh Hàn Đao, phía trên đao pháp này ứng với sao sáng, như là sao băng nổ vang, là tốc độ kết hợp với lực lượng.
Không bằng Băng Nguyệt Sương Ảnh Đao ưa thích , vô cùng đơn giản một chút, Đậu Trường Sinh thoạt nhìn rất hài lòng.
Cuối cùng mới nhìn về phía sắp hàng ở thủ vị Long Sương Hàn Phách Đao, một môn này sắp xếp trình tự Nhất phẩm đao pháp, khẳng định là có có nguyên nhân.
Long Sương Hàn Phách Đao Pháp.
Đây là một môn Trảm Long Đao Pháp.
Đối Long tộc bẩm sinh khắc chế, danh tiếng cực lớn, bởi vì danh tiếng môn đao pháp này ở hơn trăm năm trước thật sự là quá vang dội.
Một trận chiến ở Tam Tiên Đảo.
Ninh Quốc Công Tào Long Cát suất lĩnh 3000 Cự Kình lực sĩ đạo binh lập xuống chiến công hiển hách, đại phá đạo binh Long Đình, trọng giáp Long Hà Binh.
Nhưng Lương Vương Tiêu Thiên Thư, bằng vào Long Sương Hàn Phách Đao Pháp, liên tiếp trảm đại tướng Long Đình, giết khiến cho Long Đình máu chảy thành sông.
Đây là đại thắng ngàn năm qua chưa từng có, một thế hệ lão nhân của năm đó đến bây giờ còn có rất nhiều người còn khoẻ mạnh, như Lương Vương từ anh hùng tráng niên khí khái bừng bừng phấn chấn trở thành lão Lương Vương tóc mai hoa râm.
Trọng lượng một môn truyền thừa này đối với Đậu Trường Sinh không nhẹ.
Không riêng gì Tiêu gia muốn quan hệ thông gia với mình, còn có nội tình Tiêu gia khả năng là Cửu U Minh Giáo.
Hơn nữa hàn phách và băng phách này, toàn bộ đều nói về ánh trăng.
Tuyệt học rất thích hợp cho Băng Phách Đao phát huy.
Hơn nữa, trong đó cũng có bóng dáng của đại hội Long Môn.
Muốn nói đến đại sự trong thiên hạ, chuyện tính toán Vô Tướng Vương đã kết thúc, chuyện Trần quốc công chúa cũng là vài chục năm sau, chân chính thiên hạ nhìn chằm chằm là đại hội Long Môn sang năm.
Đậu Trường Sinh cẩn thận nhìn giới thiệu một lần, môn tuyệt học này xuất từ thời kỳ Thượng Cổ, sau bị Á Thánh thu được, vì chinh phạt Long Đình, Á Thánh truyền thụ cho Lương Vương Tiêu Thiên Thư.
Đậu Trường Sinh tiếp tục lật xem tiếp, nhất phẩm tuyệt học đao pháp khác cũng có không ít loại, nhưng thích hợp với bản thân mình thì kém xa không bằng Long Sương Hàn Phách Đao Pháp.
Đậu Trường Sinh rất quý trọng cơ hội lần này, mặc dù trong lòng có khuynh hướng nhưng vẫn muốn nhìn thư mục bên trong Hoàng Cực Điện một lần, trong đó đề cập đến mọi mặt, coi như không hiểu được nội dung, nhưng ít ra cũng sẽ thuộc như lòng bàn tay về Hoàng Cực Điện.
Tương lai muốn bù đắp chỗ thiếu hụt của bản thân, cũng sẽ không chân tay luống cuống, bản thân mình có thể biết rõ tuyệt học gì thích hợp với mình.
Ba ngày ba đêm, Đậu Trường Sinh đều ăn ở trong Hoàng Cực Điện.
Lúc này mới quan sát hết toàn bộ mục lục, sau khi nhưng miêu tả liên quan ở đó đều khắc trong tâm khảm thì Đậu Trường Sinh mới thuộc lòng Long Sương Hàn Phách Đao Pháp, cảm thấy mĩ mãn mới rời khỏi Hoàng Cực Điện.
Đi đến bên ngoài Hoàng Cực Điện, không khỏi quay đầu nhìn về phía Hoàng Cực Điện, đây là nới thật tốt, nếu là có thể đến thêm mấy lần thì tốt.
Trở lại Triệu phủ ở Thanh Long phường, Đậu Trường Sinh nhìn lão quản gia, mở miệng hỏi thăm nói: “Sư phụ đâu?”
“Tại sao còn chưa trở về?”
Lão quản gia hai tay dâng một hộp dài, mở miệng trả lời: “Lão gia truyền tin tức về, cảm giác được cơ duyên đột phá nên bế quan khổ tu, thời gian xuất quan cũng chưa xác định được, ít nhất trước đại hội Long Môn là không thể nào.”
“Nhị thiếu gia không cần quan tâm đến lão gia, mau đến xem bảo vật Trần Vương ban thưởng.”
“Đây chính là vật cũ năm đó của Trần Vương, chính là dựa vào pháp y này, không biết ngăn cản được bao nhiêu minh thương ám tiễn.”
Lão quản gia đi về phía phía trước hai bước, ở bên cạnh Đậu Trường Sinh đè thấp giọng xuống nói: “Đây là một món Hạ phẩm Pháp Khí, tuy phẩm cấp không cao, nhưng thắng ở mềm mại dễ dàng ẩn tàng, hơn nữa còn có hiệu quả giải độc, đây mới là khó khăn nhất, đã cho ngài kẽ hở vào đến bên trong mãng bào.”
“Ngài chỉ cần mặc áo mãng bào, lại thêm pháp y tơ vàng này, đây chính là hai tầng pháp khí, tính an toàn đó là không cần phải nói.”