Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 146 - Chương 146. Hôn Nhân Đã Định, Chị Vợ Lại Mất Tích (2)

Chương 146. Hôn nhân đã định, chị vợ lại mất tích (2) Chương 146. Hôn nhân đã định, chị vợ lại mất tích (2)

Chương 146: Hôn nhân đã định, chị vợ lại mất tích (2)

“Một chút thủ đoạn bỉ ổi cũng không thể phát huy được tác dụng.”

“Về phần những thứ khác, Nhị thiếu gia là người trong nghề, giết bọn họ sau lưng còn như là dễ dàng bóp chết gà con thôi.”

Đậu Trường Sinh thuận tay tiếp nhận, đây là đồ vật tốt, mở miệng hỏi: “Còn xó chuyện gì nữa không?”

“Mấy ngày nay nhị thiếu gia ở Hoàng Cực Điện, ta đã chạy quan hệ, vốn Thập Đại Danh Bộ là có chức trách tuần tra địa phương, chuyện ngài đi Tề Châu cũng không có khó khăn gì.”

“Hơn nữa Tề Châu đang xảy ra một cọc đại án, Xích Huyết Thần Bộ Phùng đại nhân nghe nói ngài muốn đến, vô cùng vui mừng, sướng đến phát rồ rồi, biết nhị thiếu gia có can đảm phá đại án, đánh trận đánh ác liệt, đại án ở Tề Châu giao cho ngài là yên tâm 100%.”

“Một cọc đại án này đã kinh động đến Thần Đô, đối với đại thiếu gia chắc chắn là mất chức mất việc làm, nhưng đối với nhị thiếu gia lại là cơ hội để lập công.”

“Nhị thiếu gia đi, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể phá án, đến lúc đó sẽ được lòng Thánh Nhân, tương lai Lục Phiến Môn chắc chắn là của nhị thiếu gia.”

Đậu Trường Sinh khẽ run rẩy, đại án kinh động Thánh Nhân lại giao cho mình, thấp thỏm hỏi: “Vụ án gì?”

“Án công chúa mất tích.”

“Có thể rút lui không?”

“Rút lui cũng không được.”

“Bởi vì công chúa không phải họ Cơ, mà là họ Tiêu.”

“Đây là chị vợ của ngài .”

“Ta đã nói tin tức này cho Tiêu phiêu kỵ.”

“Tiêu phiêu kỵ sướng đến phát rồ nói một lát nữa sẽ tới.”

Lão quản gia cười như một đóa hoa, cuối cùng hiện ra vẻ mặt rụt rè.

“Nhị thiếu gia đừng khích lệ ta, đây là chuyện lão bộc nên làm.”

Phòng khách, Triệu phủ, Thanh Long phường.

Đậu Trường Sinh mới ngồi ngay ngắn ở trên ghế thái sư, tiếng bước chân dồn dập đã truyền ra, Tiêu Thiên Hữu long hành hổ bộ đã đi tới, trực tiếp ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Đậu Trường Sinh, giữa hai người chỉ cách nhau có một bàn bát tiên.

Tiêu Thiên Hữu đeo phát quan tinh xảo, mặc mỹ phục, bên hông đeo mỹ ngọc xanh biếc, trên ngón tay có chiếc nhẫn màu trắng.

Một thân quần áo giá trị xa xỉ, mỗi một kiện đều là tinh phẩm.

Mặt như đao gọt, mày kiếm mắt sáng, mỗi một cử chỉ đều tràn ngập khí khái hào hùng.

Sau khi Tiêu Thiên Hữu ngồi xuống, lão quản gia tự mình bưng khay trà đi tới, đặt chén trà trên bàn bát tiên, sau đó tự mình châm trà cho Tiêu Thiên Hữu và Đậu Trường Sinh.

Sau khi xong tự động rời đi, mang toàn bộ nha hoàn hầu hạ và nô bộc đi, thuận thế hạ xuống màn che, phòng khách đã tạo thành mật thất.

Đậu Trường Sinh ngước mắt nhìn màn che đã rủ xuống, từng chiếc màn che nhìn như không dày này, không cách nào che lấp được ánh sáng, mà trên mặt còn có đường vân quanh co khúc khuỷu, quanh co giống như một nòng nọc uốn lượn, từ khi màn che rơi xuống, bên trong sảnh đường yên tĩnh, đã cắt đứt âm thanh và thế giới bên ngoài.

Đây là một loại phù văn nào đó, cũng coi như là một kiện Linh Khí hạ phẩm, hiệu quả chỉ là cắt đứt âm thanh truyền bá, ngăn chặn có người cố tình lắng nghe.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn truyền ra.

Sau khi màn che trước mắt Tiêu Thiên Hữu rủ xuống, hắn vỗ một cái lên bàn bát tiên.

Vẻ mặt bình tĩnh, hiện ra tái nhợt, giọng điệu ác liệt nói: “Càn rỡ.”

“ m Cực Tông và Thiên Ma Tông, thật sự là quá càn rỡ.”

“Ngay cả đại tỷ cũng dám động.”

“Chuyện này khiến cho mặt mũi Tiêu gia chúng ta cũng mất sạch.”

Sau khi Tiêu Thiên Hữu hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Đậu Trường Sinh , ánh mắt tức giận ôn hòa trở lại, tán thưởng Đậu Trường Sinh:

“Đường đường là công chúa Vinh quốc công mất tích, rất nhiều quan viên Tề Châu lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau không nói, ngay cả Lục Phiến Môn cũng không có người nguyện ý muốn quản.”

“Thật sự đến lúc then chốt, vẫn là người trong nhà đáng tín nhiệm hơn.”

“Lần này muội phu đi Tề Châu, tự mình điều tra án đại tỷ mất tích, ta đây cũng yên tâm.”

Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn chăm chú Tiêu Thiên Hữu, trầm giọng mở miệng hỏi: “Án đại tỷ mất tích, ta sẽ lập tức lên đường sẽ đi đến Lữ Thành của Tề Châu.”

“Chỉ là đại án lần này, kinh động đến Thánh Nhân, người có gan xuống tay chắc chắn lai lịch cũng không nhỏ, còn xin huynh trưởng phái theo nhân thủ tin cậy.”

“Thực lực nhất định phải mạnh.”

“Tốt nhất là Tông Sư.”

Sau khi Đậu Trường Sinh chần chờ nhưng vẫn nói ra một câu cuối cùng.

Dạng đại án này, nếu xảy ra ở Thần Đô, Đậu Trường Sinh cũng không lo lắng như thế này, bởi vì Thần Đô có rất nhiều cường giả, là nơi có thể cầu viện quá nhiều, là nơi có thể tận dụng được rất nhiều sức mạnh.

Nhưng đi Tề Châu, không có một vị Tông Sư cũng có cảm giác có kém một chút, có cảm giác rất không an toàn.

Tiêu Thiên Hữu khẽ gật đầu, trầm giọng mở miệng nói: “Chuyện này yên tâm, án này có can đảm đụng đến người Tiêu gia chúng ta, một số kẻ trộm nhỏ làm sao dám?”

Bình Luận (0)
Comment