“Nói vậy Hạo Thiên Tông cũng không thờ ơ.”
“Có Hạo Thiên Kính đứng sau, chúng ta không thể ẩn giấu hành tung.”
“Thế nên chỉ cần có thể tiến vào Thần Đô, tham dự lần tranh ngôi vị lần này, chúng ta phải một lần nữa giao tiếp với tên Cơ Xương Kình kia.”
“Cuộc chiến Ngô Công Sơn là do Cơ Xương Kình chủ trì, hắn rất quen thuộc Ma Đạo, càng quen cách đối phó với Ma Đạo hơn.”
“Giết huynh, giết cha, rồi lại giết con, chúng ta bị ép hợp tác cùng thứ súc sinh này.”
“Quá khó khăn.”
Thiên Ngoại Thiên.
Đậu Trường Sinh đường hoàng ngồi trên boong tàu Thiên Châu, tay bưng ly rượu trản, hắn đang ngồi uống một mình.
So với lần trước được Cửu Đỉnh đưa đón, lần này đến cũng không được đãi ngộ tốt như lần trước. Muốn tới Bách Hoa Viên của Bích Thần Nguyên Quân cần một khoảng thời gian không ngắn, Đậu Trường Sinh hoàn toàn không ngại điều này, bây giờ hắn có nhiều thời gian nhất.
Nói mới nhớ không biết sư phụ hờ thế nào rồi?
Gần đây không có một tin tức nào, hắn cũng hơi nhớ người rồi.
Sư phụ hờ cũng là chiến lực Thần Ma, bây giờ thế đơn lực bạc, là khoảng thời gian cần có người giúp đỡ.
Làm thế nào để đại cữu ca hòa hảo như lúc đầu đây?
Hắn chậm rãi nâng cốc uống cạn rượu trản, thị nữ đứng một bên rót rượu cho Đậu Trường Sinh.
“Điện hạ.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên đánh tan những suy nghĩ của Đậu Trường Sinh. Đậu Trường Sinh quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, hắn thấy một thị nữ khác, đối phương thấy Đậu Trường Sinh nhìn mình nên nhẹ giọng nói: “Có người cầu kiến.”
“Hắn tự xưng là hậu duệ của khai quốc đại tướng quân Trần Vô Đạo.”
Đậu Trường Sinh vốn không định gặp bấy giờ không biết hứng thú từ đâu ra.
Hắn nhớ lại ngày xưa, hồi mình còn làm nha dịch, có một câu nói vẫn văng vẳng bên tai hắn.
Năm đó Thái Tổ hoàng đế muốn đóng đô tại nơi này.
Thừa tướng Tư Mã Phương Nghị kiên quyết phản bác, nói nơi đây là vùng đất bằng phẳng, không đủ phì nhiêu.
Đại tướng quân Trần Vô Đạo một thân một mình tiến vào thảo nguyên Tắc Bắc, gánh núi chọn trăng, đoạt danh sơn Cổ Lan từ tay người Hồ về rồi xây Thần Đô.
Người Hồ lấy núi Cổ Lan đúc binh, một ngọn núi dính máu Thần Châu, hoạch tội với Thần Châu, bị mệnh danh là Tội Sơn.
Đây là lai lịch của một trong chín núi bảo vệ tứ bề Thần Đô - Tội Sơn.
Ban đầu hắn chỉ cho rằng đó là một câu chuyện xưa, hôm nay thực lực mạnh mẽ, hắn mới biết thực lực Trần Vô Đạo mạnh ra sao. Hắn chắc chắn là người mạnh nhất trong số phàm tục, đã áp đảo cả võ đạo nhất phẩm.
Chẳng có gì là ngạc nhiên nếu Trần Diệt Chu có một nửa chiến lực của bán tiên, hay chiến lực Thần Ma.
Vốn dĩ hậu duệ của Trần Vô Đạo sẽ cùng vinh cùng đất nước, đạt được 500 năm vinh hoa phú quý. Đáng tiếc về sau đoạt cung chi biến, Cơ Xương Kình sát hại thân phụ. Trần Vô Đạo lại ủng hộ Thái Tổ hoàng đế, là người thất bại, đương nhiên người cũng chịu xử tội.
Không phải tất cả đều bị luận tội xử tử, cũng không phải do Cơ Xương Kình sinh lòng thương hại, hắn sợ ảnh hưởng quá ác liệt, nhưng ở Nhân cảnh lại không có chỗ đặt chân, bị xua đuổi tới Thiên Ngoại Thiên.
Được sự cho phép của Đậu Trường Sinh, không lâu sau có một thiếu niên xuất hiện trước mặt hắn.
Tuổi tác người tới không lớn, dáng dấp chỉ mới mười mấy tuổi. Vừa thấy Đậu Trường Sinh, thiêu niên lập tức quỳ lạy hắn, đầu đập xuống boong tàu.
Bịch, bịch, bịch!
Âm thanh phát ra vô cùng lớn, đủ để thể hiện thành ý.
“Đa tạ Điện hạ đã báo thù rửa hận cho tổ tiên ta.”
“Kể từ khi biết tên Tiêu tặc kia chết thảm,cả tộc Trần thị ta vô cùng vui vẻ. Bởi vì tộc nhân ta đang ở Thiên Ngoại Thiên nên không thể quay về Nhân cảnh, không thể đích thân biểu đạt lòng cảm kích được.”
“Hôm nay biết Điện hạ ở đây, Trần Thừa tới đây thay mặt cả tất cả tộc nhân Trần thị khấu đầu cảm tạ Điện hạ.”
Nói xong thiếu niên lại dập đầu lần nữa nhưng thái độ của Đậu Trường Sinh có hơi không vui, hắn vẫn chưa biết làm thế nào để hòa hoãn quan hệ với đại cữu ca, giờ lại thêm chuyện này nữa.
Một đòn cảnh cáo đã khiến Đậu Trường Sinh hoàn toàn thanh tỉnh, hắn đã hiểu nhận được sự ủng hộ của đại cữu ca là không thể nào.
Hắn giơ tay bắt đầu khởi động pháp lực đỡ thiếu niên lên. Trán thiếu niên đã bị thương, da thịt bầy nhầy, máu chảy không ngừng. Đậu Trường Sinh đưa tay ném một quả linh quả xuống rồi mở miệng hỏi: “Gặp chuyện gì cứ nói thẳng đi?”
“Ta với ngươi không thân chẳng quen, ta cũng chưa từng được Trần đại tướng quân chăm sóc, không có chút tình cảm nào ở đây. Nếu việc thuận tay ta có thể giúp ngươi, còn lại đừng mở miệng nói, tự mình rời đi thôi.”
Thiếu niên cởi áo ra khiến da thịt ngăm đen lộ ra ngoài, tay vuốt trán dùng máu tươi của mình vẽ loạn trên da. Rất nhanh máu đã không còn đủ dùng, thiếu niên cắn ngón tay dùng máu tiếp tục vẽ loạn lên.