Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1464 - Chương 1464. Đậu Tặc Vô Sỉ, Sớm Muộn Gì Ngươi Cùng Phải Nợ Máu Trả Bằng Máu 2

Chương 1464. Đậu tặc vô sỉ, sớm muộn gì ngươi cùng phải nợ máu trả bằng máu 2 Chương 1464. Đậu tặc vô sỉ, sớm muộn gì ngươi cùng phải nợ máu trả bằng máu 2

Đậu Trường Sinh thấy rõ ràng da thịt ngăm đen của thiếu niên đang phai màu, da thịt trắng nõn hiện ra. Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, văn tự xuất hiện trên da thịt trắng nõn mới là thứ khiến người ta để ý nhất.

Ánh mắt của Đậu Trường Sinh quét qua một cái, nét thản nhiên ban đầu đã biến mất. Hắn khoát tay, pháp lực cuồn cuộn chuyển động biến thành một màn sáng ngăn cách bốn phía khiến thị nữ và những người đang hứng thú không thể tiếp tục nhìn.

Đậu Trường Sinh trầm giọng hỏi: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Đậu Trường Sinh ta sinh ra ngay thẳng đoan chính, chưa từng làm chuyện như bắt nạt trẻ con.”

“Tuyệt học gia truyền của tộc Trần thị các ngươi ta chẳng ham làm gì, bây giờ trong tay ta có không ít võ học Thần Ma, không còn tinh lực học cái khác nữa rồi.”

“Nhanh mặc y phục vào đi, ta sẽ sắp xếp người đưa người an toàn rời khỏi đây.”

Thiếu niên không dừng động tác trên tay lại, động tác bắt đầu nhanh hơn, đồng thời đau đớn nói: “Pháp Tướng Thiên Địa này là bản lĩnh tung hoành ngang dọc thiên hạ của tổ tiên ta, một thân một mình tiến vào thảo nguyên Tắc Bắc, gánh núi chọn trăng, đoạt danh sơn Cổ Lan từ tay người Hồ về rồi xây Thần Đô.”

“Đại Chu chinh phạt Bắc Địa, tổ tiên một mình địch một quốc, phá liên tiếp ba nước chư hầu.”

“Đáng tiếc đến tuổi già vì khí huyết lụi tàn nên chết thảm trong tay Tiêu tặc. Cơ Xương Kình vì trả đũa mà áp chế người tộc Trần Thị ta khắp nơi, không có người nào tu hành thành công.”

“Tộc Trần Thị ta sống vất vả qua ngày ở Thiên Ngoại Thiên. Mấy ngày trước phụ thân say rượu lỡ lời, bại lộ Pháp Tướng Thiên Địa có lưu truyền. Thế nên cả tộc Trần Thị ta chịu nỗi đau diệt môn, trên dưới toàn tộc chỉ có mình ta ra ngoài nên sống sót.”

“Vì không thể mai danh ẩn tích, trốn đông trốn tây, còn không có cách nào thoát khỏi truy sát. Hôm nay được diện kiến Điện hạ, thứ nhất là vì cảm kích ơn Điện hạ báo huyết cừu cho tộc Trần thị, thứ hai là vì ta cũng muốn kết thúc hoàn toàn chuyện này.”

Đậu Trường Sinh thở dài nói: “Cũng được.”

“Đồ vật ta nhận, ngươi muốn tới Nhân cảnh hay tiếp tục dừng chân ở Thiên Ngoại Thiên?”

“Nếu như ngươi muốn tới Nhân cảnh thì nơi đó có tàng long ngọa hổ, ta không có cách nào có thể đảm bảo ngươi tuyệt đối an toàn. Nhưng vài kẻ đuổi giết ngươi hôm nay chắc chắn sẽ không còn nữa. Nếu ngươi muốn ở Thiên Ngoại Thiên ta sẽ sắp xếp cho người sống ở Bách Hoa Viên gần đây.”

“Có quan hệ của ta ở đây tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất cứ nguy hiểm nào. Dù có là Tông chủ của cửu đại tông môn cũng không dám giết người ở Bách Hoa Viên gần đây.”

Thiếu niên không do dự mà nói luôn: “Tới Nhân cảnh.”

“Tộc Trần thị ta xuất thân là Trần Địa ở Nhân cảnh, tiền bối nhớ mãi không quên trở về nhà. Tuy Thiên Ngoại Thiên an toàn nhưng không phải quê hương của tộc Trần thị ta, lá rụng về cội. Bây giờ hiếm lắm mới có cơ hội, ta không muốn mất đi.”

Đậu Trường Sinh ghi chép các văn tự xong, gật đầu mở miệng nói: “Chuyện này rất đơn giản, ta cũng có đất phong ở Trần Địa. Ngươi tới Trần Địa cứ báo tên ta ra, sẽ có người sắp xếp sinh hoạt cho ngươi. Tương lai không dám nói sẽ đại phú đại quý nhưng cũng đảm bảo nhưng ba đời phú quý.”

“Ngươi là hậu duệ của Pháp Tướng Thiên Địa, nếu có tư chất cũng có thể tu hành.”

Thiếu niên lại lễ bái lần nữa: “Đa tạ Điện hạ.”

Đậu Trường Sinh vươn tay lục lọi lấy ra một cái lệnh bài ném cho thiếu niên: “Lát nữa đi qua Diệp Quốc, ngươi xuống dưới sẽ có Diệp Hầu che chở cho người, bố trí cho ngươi tới Nhân cảnh.”

“Vài người đuổi giết ngươi kia, ta sẽ giải quyết cho ngươi.”

Thiếu niên nắm chặt lệnh bài, cánh tay hiện ra gân xanh, hiển nhiên là đang dùng lực vô cùng lớn, sau khoảng 3~5 nhịp thở lúc này mới giải phóng phần lớn lực lượng, một lần nữa tỏ vẻ cảm tạ.

Thấy Thiên Châu đã dừng lại, đã tới Diệp Quốc. Thiếu niên cầm lệnh bài nhanh chóng bước xuống dưới, rất nhanh đã vào bên trong đô thành Diệp Quốc.

Mắt nhìn Thiên Châu lại bắt đầu xuất phát rồi dần dần biến mất trong tầm mắt, cầm lòng không đặng phẫn nộ nói: “Tên Đậu tặc vô sỉ, ngươi cứ chờ đi. Sớm muộn gì ta cũng để ngươi thưởng thức nỗi đau cả nhà bị giết sạch là như thế nào.”

Âm thanh lạnh lùng vang lên: “Chuyện kia ngươi sẽ không làm được, cả tộc Đậu thị đều bị Điện hạ bẫy chết rồi.”

Diệp Hầu chắp tay sau lưng từ từ bước tới từ nơi xa, chậm rãi nói: “Thật ra ngươi cũng có ba phần nhanh trí đấy, có can đảm chủ động đi gặp Điện hạ để đổi lấy một con đường sống.”

Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên Đậu tặc giả dối vô sỉ, thủ đoạn độc ác, mặt lúc nào cũng đeo vẻ vô tội, tự xưng chính nghĩa. Chỉ cần ta đi gặp hắn, Đậu tặc chắc chắn sẽ không giết ta.”

“Chủ động bảo vệ mạng sống của ta, để ta sống sót.”

Mắt thiếu niên trải đầy tơ máu, thần sắc dữ tợn, trông như ác quỷ, gào thét với Diệp Hầu: “Cái tên đao phủ này.”

“Là ngươi giết hơn 30 nhân khẩu tộc Trần thị ta, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, mãi mãi nhớ kỹ ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment