“Ngươi cứ đợi ta trả thù đi.”
“Thứ tổ tiên Trần thị ta tu hành là binh gia thuật, lúc thiên hạ thái bình tu hành đã tương đối gian nan, nay Nhân cảnh thiên hạ gần như đã đại loạn rồi.”
Diệp Hầu cắt đứt lời thiếu niên nói: “Vừa tán tưởng ngươi hai câu ngươi đã mất trí rồi. Ngươi ỷ Điện hạ bảo vệ ngươi nên mới không sợ hãi à?”
“Có can đảm nói ra mục đích của mình, đe dọa uy hiếp kẻ địch.”
“Ngươi còn quá trẻ tuổi, quá ngây thơ.”
“Điện hạ nói sẽ bảo vệ ngươi nhưng cũng không nói bảo đảm ngươi tứ chi nguyên vẹn, hành động như bay.”
Diệp Hầu nhìn sắc mặt thiếu niên thay đổi, cười nói: “Thế nào?”
“Sợ?”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cơ thể ngươi khiếm khuyết ở đâu, nói thế nào ngươi cũng đã diện kiến Điện hạ. Ta sẽ để ngươi hoàn hảo, chỉ muốn phế bỏ tu vi của ngươi, để ngươi chấm dứt ý định tu hành.”
“Ta cũng hối hận rồi, ta biết rõ Điện hạ ở đây nhưng lại không suy nghĩ ngươi sẽ tới, để ngươi có chỗ trống chui vào.”
“Điều đó cho thấy ta làm việc vẫn có bất lợ, vốn là một cơ hội tốt để nịnh bợ Điện hạ nhưng cứ thế lại làm hỏng rồi, chuyện này có thể so được với việc trở thành trò cười cho thiên hạ được rồi.”
“Cho nên lần này Điện hạ không gặp ta đều do ngươi.”
“Ta sẽ vâng lời Điện hạ, bố trí cho ngươi đến Nhân cảnh thật an toàn.”
Câu nói cuối cùng được Diệp Hầu nhấn mạnh, là nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn cực kỳ hối hận đã sơ sẩy làm hỏng một chuyện tốt, địa vị của Diệp Hầu sắp bị lung lay rồi.
Tên Lương Cung Vũ nịnh nọt kia đã được Điện hạ tín nhiệm, nên hắn mới có ngày chật vật thế này.
Tộc Trần thị trước mặt này cũng không biết điều, Điện hạ muốn Pháp Tướng Thiên Địa của bọn họ, chúng lại cả gan không cho, còn muốn cử người trong tộc rời đi, đúng là to gan lớn mật.
Tâm trạng Diệp Hầu không vui, vung tay phát thì tự có thuộc hạ chủ động bước lên bắt lấy thiếu niên.
Nhiều cơ hội tốt để lập công nay đã chẳng còn nữa, hiệu quả không biết được mấy phần.
Phải biết từ lần Điện hạ trở về sau trận chiến tranh đoạt Phúc Địa vẫn lẩm bẩm cự nhân trăm trượng, Diệp Hầu biết tin này thì lập tức lưu ý.
Hắn cũng đã biết được cặn kẽ tình huống ở trận chiến tranh đoạt Phúc Địa thông qua Thiên Cơ Báo, Điện hạ của hắn hóa thành một cự nhân sương mù cao lớn quét sạch tất cả kẻ thù.
Diệp Hầu cũng không biết thứ đó và Pháp Tướng Thiên Địa ai mạnh hơn?
Nhưng làm tâm phúc của Điện hạ chắc chắn phải suy nghĩ vì Điện hạ nên mới trực tiếp để tộc Trần thị có cơ hội tiến tới, Trần thị còn không biết cảm ơn.
Vốn dĩ Diệp Hầu không muốn làm tuyệt tình, nhưng tộc Trần thị dám cả gan chửi Điện hạ. Diệp Hầu hết cách đành phải động thủ, mọi thứ đều là bị bức bất đắc dĩ thôi.
Chờ một chút.
Có lẽ do thủ đoạn của hắn quá nhu hòa, không thẳng tay tiêu diệt cả tộc Trần thị ngay từ đầu nên mới chọc Điện hạ không thích không?
Diệp Hầu tỉ mỉ nhớ lại từng chuyện, phong cách hành sự của Điện hạ từ trước tới giờ đều là phá nhà diệt môn.
Gần đây thân phận của Điện hạ bị bại lộ, thân là đại lão Ma Đạo, hơn nữa còn muốn làm Ma Đế, dĩ nhiên phải mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn độc ác, bấy giờ mới có thể khiến vạn ma kính sợ.
Diệp Hầu mặc kệ thiếu niên đang cật lực giãy dụa, chửi um lên. Hắn vỗ bắp đùi, rất tán thành suy đoán của mình.
Không tàn ác sao làm Ma Đế được.
A!
Tiếng rống giận dữ đầy đau đớn vang lên.
Diệp Hầu ngẩng đầu nhìn thiếu niên mồ hôi tuôn như mưa, sắc mặt trắng bệch, đối phương đã nằm liệt trên mặt đất.
Thiếu niên quay đầu chửi ầm lên với Diệp Hầu: “Ngươi cái con chó này, con chó của Đậu tặc. Đậu tặc là Ma Đạo tặc tử, muốn truyền thừa của tộc Trần thị ta? Đúng là mơ mộng hão huyền.”
“Đồ vật của tộc Trần thị ta làm sao có thể rơi vào tay Ma Đạo được, nối giáo cho giặc, giết hại trung lương, tai họa thiên hạ.”
“Chỉ hận tu vi ta không đủ, nếu không ta nhất định phải giết sạch những tên tà ma ngoại đạo như các ngươi.”
Diệp Hầu cười lạnh nói: “Không biết tự lượng sức mình.”
“Sắp xếp cho hắn tới Nhân cảnh trước đi.”
Diệp Hầu xoay người rời đi, hắn đi được hơn 1000 mét lại đột nhiên dừng lại, nghi ngờ nhìn bốn phía. Cầm lòng không đặng tự trách mình vì sao lại tới nơi này, cuối cùng không nghĩ ra gì lại lắc đầu đi tới phủ đệ phía trước. Diệp Hầu bận rộn sự vụ, có rất nhiều việc hắn cần giải quyết.
Thiếu niên tâm như tro tàn, mọi hi vọng của hắn đều không còn, không thể tu hành thì làm sao trả thù được Đậu tặc, trả thù lũ chó má của Đậu tặc.
“Thiếu niên lang mang một lòng nhiệt huyết cũng không được ích lợi gì.”
“Không có thực lực, ngươi không thể làm được gì.”
“Lão phu tới để nhắc nhở cho ngươi, nhẫn nhịn một thời gian cho gió yên biển lặng, lùi một bước cho trời cao biển rộng.”
“Không có thực lực thì không thể phản kháng, mặc hắn đánh ngươi, chửi ngươi, ngươi đều phải nhẫn nhịn.”