Chương 151: Đậu Trường Sinh, còn nói ngươi không phải thiên sát cô tinh (2)
Phản, phản, phản.
Tề Châu này thật sự là không sợ chết.
Diêm Vương sống ngay ở chỗ này còn dám đắc tội như vậy.
Xem ra Tề Châu là muốn thây ngang khắp đồng rồi.
Trứng thối.
Sao mình lại bị mỡ heo che mắt chạy tới Tề Châu chứ.
Hiện giờ bị mắc kẹt, muốn rời khỏi Tề Châu đã không có khả năng.
“Chết người.”
“Có người chết rồi.”
Đột nhiên tiếng kêu sợ hãi truyền ra.
Tửu lâu một mảnh hỗn loạn, các loại âm thanh liên tiếp, ồn ào, tiếng hỗn loạn vang lên.
“Là thiếu niên đóng vai Đậu Trường Sinh kia đã chết.”
Trần tổng bộ đầu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đậu Trường Sinh, chợt ánh mắt lại dời đi, không dám nhìn thẳng vào Đậu Trường Sinh.
Quá hung tàn.
Quá độc ác.
Như thế này lại giết người.
Có thù tất báo, lòng dạ còn nhỏ hơn lỗ kim, điều này quả nhiên là thật.
Trần tổng bộ đầu bị hù doạ sắp nứt cả tim gan ra.
Mình thật sự sống không quá hôm nay sao?
Mình có muốn hay không.
Ra tay trước.
“Thất thần làm gì?”
“Còn không mau phong tỏa hiện trường.”
Đậu Trường Sinh nhìn cảnh tượng hỗn loạn, một số người không muốn gây chuyện phiền toái nên đã nhân tình thế loạn chạy đi, một số thì tò mò bắt đầu không ngừng lao về phía trước.
Có đủ loại đủ kiểu người, nhưng không có ai chủ động di chuyển cái xác.
Trong thế giới siêu phàm, đặc biệt là ở thời cổ đại như vậy, thường xuyên xảy ra chuyện chết người, trong đó tửu lầu là nơi có tỷ lệ xuất hiện cao nhất.
Nhân sĩ khắp giang hồ, một lời không hợp thì rút dao khiêu chiến, máu bắn tung tóe năm bước, đây cũng là chuyện thường xảy ra.
Sắc mặt Trần tổng bộ đầu không tốt lắm, lập tức đáp lời: “Lần này ta tới Tề Châu để đảm nhận vị trí Phó tổng bộ đầu Tề Châu.”
“Hôm nay ta vẫn chưa bàn giao với Lục Phiến Môn tại Tề Châu, ta cũng không có quyền hạn điều tra vụ án.”
Lời này nói đến đây, Trần tổng bộ đầu nhìn về phía Đậu Trường Sinh, trong lòng không khỏi oán giận, mình cũng là tổng bộ đầu Trường Thịnh phường ở Thần Đô, nếu như bị chuyển đến những nơi khác, làm sao chỉ có thể là phó tổng bộ đầu của một châu.
Còn không phải muốn chạy né tránh một chút danh tiếng.
Bây giờ tất cả đều vô ích, sau ngần ấy năm cố gắng, toàn bộ đều như nước dội lá khoai, sợ rằng đến cả tính mệnh của mình cũng không giữ được.
Đậu Trường Sinh sờ trong ngực mình một cái, dứt khoát lấy ra một tấm lệnh bài và nói: “Bây giờ ta đã là Thập Đại Danh Bộ của Lục Phiến Môn, ta có chức trách tuần tra nơi này.”
“Nếu gặp phải vụ án, ta có quyền lực xử lý, hơn nữa còn có quyền điều động Lục Phiến Môn tại chỗ.”
“Bây giờ ngươi thật có quyền lực.”
Trần tổng bộ đầu thuận theo nhận lấy lệnh bài rồi tự mình kiểm tra một chút. Đây chính xác là lệnh bài của Thập Đại Danh Bộ, do chính tay Thiên Công Ti chế tạo, bên trong đề cập đến thủ pháp vô cùng cao siêu, không phải là thứ mà người ngoài có thể bắt chước.
Sau khi trả lại lệnh bài cho Đậu Trường Sinh, Trần tổng bộ đầu không thể không hỏi: “Đậu danh bộ đã trở thành Thập Đại Danh Bộ. Tại sao ngươi không ở lại Thần Đô hưởng hạnh phúc, mà lại không ngại cực khổ chạy đến Tề Châu?”
Nói xong, Trần tổng bộ đầu đã hối hận.
Mình chậm rãi chạy cả quãng đường đến Tề Châu, tin tức bị bế tắc, nhưng chỉ cần đầu óc không có vấn đề là có thể biết được vị Thập Đại Danh Bộ không ngại cực khổ chạy tới Tề Châu, khẳng định là đã xảy ra chuyện.
Hắn không muốn nghe, nhưng Đậu Trường Sinh đã trả lời: “Lần này tới Tề Châu chính là để điều tra vụ mất tích của Vinh quốc công chúa.”
“Vụ án này đã kinh động đến Thánh Nhân, ta đang cần sự giúp đỡ của Trần tổng bộ đầu, ngươi có thể giúp ta một tay, điều tra và phá vụ đại án này.”
Trần tổng bộ đầu nở một nụ cười gượng gạo, bắt đầu biểu lộ thân phận, chỉ huy đông đảo tiểu nhị của tửu lầu, bắt đầu duy trì hiện trường.
Rất nhanh, khung cảnh lộn xộn bừa bãi dưới kinh nghiệm phong phú của Trần tổng bộ đầu cũng đã lắng xuống.
Đậu Trường Sinh đang đứng bên cạnh xác chết, vị này đóng vai thiếu niên của mình, lúc này đang nằm phía dưới cách sân khấu không xa, không tìm thấy bất kỳ vết thương nào trên người hắn, giống như hắn bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử vậy.
Không biết từ khi nào Trần tổng bộ đầu đã đến bên cạnh Đậu Trường Sinh, nhỏ giọng nói: “Người chết tên là Vương Khải, không phải người bản địa Lữ Thành, mà là người Hải Châu.”
“Vì hướng tới Tề Châu sầm uất, cho nên đã lang bạt đến Lữ Thành, sau đó hắn đã xài hết tiền tích góp. Vì biết một chút võ công, cộng với tướng mạo không tệ, lại có chút tiềm năng nên được một gánh hát bản xứ coi trọng và trở thành diễn viên sắm vai Đậu danh bộ.”
“Người chết có tính tình không tệ, ta cũng không có nghe nói hắn có kết thù chuốc oán với bất kỳ ai, cho nên khả năng bị giết vì thù hận là rất nhỏ.”