Chương 152: Đại án nhiều kẻ giết người cũng sẽ chết
“Đặc biệt là hạ thủ dưới con mắt mọi người, người chết không có bất kỳ phản kháng nào, chí ít là võ đạo nhập phẩm, cũng phải sạch sẽ gọn gàng, không gây ra tiếng động quá lớn, khả năng là hạ tam phẩm cực kỳ nhỏ.”
Trần tổng bộ đầu cúi đầu, cẩn thận quan sát bên cạnh người chết, tiêu phí một chút thời gian, xoay người tiếp tục nói: “Quần áo còn nguyên vẹn, cũng không có dấu hiệu nhiễm độc, cũng không phải chết do bệnh kín.”
“Đây là bị cao thủ lấy kình lực mạnh mẽ, trực tiếp đánh nát trái tim.”
“Kẻ động thủ chắc chắn phải là một vị cường giả trung tam phẩm.”
Nói đến đây, Trần tổng bộ đầu nhìn về phía Đậu Trường Sinh, tiếp tục nói: “Nếu không, hắn phải có căn cơ hùng hậu, xuất thân đệ tử đại tông đương thời.”
Xét về thân phận thì đã lưu lạc tới gánh hát, chắc chắn xuất thân không cao, thực lực cũng không mạnh.
Một người như vậy và đệ tử đại tông đương thời, hoặc là tộc nhân các đại gia tộc thế gia, nhất định là hai người đến từ hai thế giới khác nhau, coi như muốn đắc tội hắn cũng không tìm được phương pháp.
Nếu bọn họ giết người cũng sẽ không tạo thành náo động như vậy, chỉ có kẻ không có đầu óc mới có thể giết người dưới con mắt mọi người.
Hắn nhất định sẽ tìm một cái kíp nổ, dẫn kẻ kia ra ngoài thành, sau đó một đao chém xuống, lại tiếp tục tùy tiện tìm một cái hố rồi chôn xuống, nhân sĩ ngoại lai cũng không có thân thích gì, gánh hát cũng sẽ không báo cáo quan, chuyện này sẽ không giải quyết được gì.
An toàn, không có rủi ro, sau đó còn không để lại manh mối.
Cho dù có là người quen cũng sẽ cho rằng người chết rời khỏi Lữ Thành, không còn muốn xông xáo giang hồ nữa, mà trở về quê hương sống yên bình qua ngày.
Tất cả các manh mối đều chỉ đến một người.
Hung thủ thực sự không thể sai.
Chính là ngươi.
Đậu Trường Sinh.
Trần tổng bộ đầu không dám nói ra chân tướng.
Bởi vì Đậu Trường Sinh ở bên cạnh quá đáng sợ.
Sau khi chính mình giết người lại mặt không đổi sắc, tam quan của kẻ này đã hoàn toàn bị bóp méo. Chỉ có kẻ không lấy trung nghĩa lý trí tin là vẻ vang, ngược lại cho là hổ thẹn mới có thể cho rằng cái ý tưởng vặn vẹo này là chuyện đương nhiên.
Sau khi tự mình biểu lộ thân phận thì tới diễn một trận vừa ăn cướp vừa la làng, ai sẽ nghĩ tới quan tra án này lại thực sự là hung thủ.
“Tiếp tục đi?”
Thấy Trần tổng bộ đầu im lặng hồi lâu không lên tiếng, Đậu Trường Sinh tưởng rằng Trần tổng bộ đầu đang sắp xếp lại ngôn từ và phân tích vụ án, nhưng một lúc lâu sau, người vẫn im lặng, hắn không khỏi mở miệng thúc giục một câu.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn về phía Trần tổng bộ đầu có thể nói là cực kỳ hài lòng, không thể không nói lần này hắn thực sự nhặt được báu vật rồi.
Quả thực không hổ danh là một người có thể lên làm tổng bộ đầu ở Thần Đô, Trần tổng bộ đầu chính là một nhân vật.
Nhìn xem lúc này mới bao lâu?
Hắn biết rõ đại khái thân phận của người chết, hơn nữa căn cứ vào tình trạng vết thương, bắt đầu phân loại vụ án, và đã phong tỏa phạm vi hung thủ.
Thật là nhân tài mà.
Điều mà Đậu Trường Sinh cần nhất là một người có thể trợ giúp điều tra các vụ án.
Đối với việc tự mình tra án, hai mắt Đậu Trường Sinh tối sầm, hoàn toàn mông lung. Hắn đang ưu sầu không biết làm như thế nào để phá án, điều tra án mất tích của Vinh quốc công chúa, Trần tổng bộ đầu có bản lãnh này, thật sự là giúp đỡ đại ân.
Trần tổng bộ đầu nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu nhìn Đậu Trường Sinh, nhìn Đậu Trường Sinh lộ ra vẻ mặt hài lòng, nụ cười mang theo vẻ thoả mãn, ở trong mắt Trần tổng bộ đầu thật giống như nụ cười của một con sói đói khoác da người, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không, và dáng vẻ ngày càng hung dữ, u ám và đáng sợ hơn.
Dường như có một giọng nói nham hiểm tiếp tục nói: “Tiếp tục đi?”
“Ngươi nói tiếp đi?”
Trần tổng bộ đầu không khỏi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Đậu Trường Sinh.
Chân tướng tuyệt đối không thể nói ra, nếu nói ra, sợ rằng sẽ bị diệt khẩu, người chết kia chẳng qua là sắm vai hắn một chút, trước sau mới bao lâu đã phơi thây trước mặt rồi.
Vết xe đổ ở ngay đây, Trần tổng bộ đầu nào dám.
Lúc này, hắn đang vắt óc nghĩ cách trả lời.
“Cùng án mất tích của Vinh quốc công chúa, đúng, chính là như vậy. Chắc chắn hung thủ không muốn Đậu danh bộ tra án, vì vậy hắn đã mượn vụ án này để kéo chân Đậu danh bộ.”
Đạo hữu chết, bần đạo sẽ không chết.
Đừng trách ta lòng dạ ác độc, nhất định phải rời sự chú ý của tên tàn bạo này đi.
Trần tổng bộ đầu trầm giọng nói: “Chủ quán vơi này, nhất định là có vấn đề.”
“Bắt lại, mạnh mẽ tra khảo, nhất định hắn có liên quan đến sự mất tích của công chúa Vinh quốc.”
“Một vài vị khách ở kia, cũng phải bắt lại toàn bộ, một kẻ cũng không thể bỏ qua.”
“Nhất định hung thủ nằm trong số bọn họ.”