Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1539 - Chương 1539. Chính Đạo Muốn Hại Ta, Không Được, Ta Phải Ra Tay Trước. 3

Chương 1539. Chính đạo muốn hại ta, không được, ta phải ra tay trước. 3 Chương 1539. Chính đạo muốn hại ta, không được, ta phải ra tay trước. 3

Cái này giống như một tín hiệu, khi Hồng Nhật chân nhân bắt đầu ra tay, Nam Minh chân nhân cầm Nga Mi Kiếm trong tay cũng không thể kiềm chế, trước mặt chính là tên đầu sỏ tiêu diệt cả Nga Mi Phái, giết Ba Xà là có thể báo thù rửa hận cho Nga Mi Phái, cũng có thể an ủi thân tộc trên trời có linh thiêng.

Nam Minh chân nhân vung kiếm ra.

Kiếm khí cuồn cuộn không ngừng hiện ra, trùng trùng điệp điệp, hằng hà sa số, đến cuối cùng tụ lại thành kiếm khí trường hà.

Cũng giống như vạn kiếm đại trận lúc Nga Mi Phái bị diệt vong, chỉ là so với vạn kiếm đại trận, Nga Mi Kiếm một kiếm chém ra, thanh thế lớn hơn đâu chỉ gấp bội lần, trong chớp mắt, kiếp khí đã ăn mòn một vùng đất trời, giống như Cửu Thiên Kiếm Hà rơi xuống phàm trần, cuồn cuộn quét sạch Ba Xà.

Hạo Thiên Kính thoáng di chuyển, một tia sáng bắn nhanh về phía Ba Xà.

Trong chớp mắt, ba kiện Thần Binh đã dẫn đầu ra tay.

Trường Thanh chân nhân cầm trong tay Thanh Đế Trường Sinh Phiến lại không lập tức tấn công, mà là từ tốn mở Thanh Đế Trường Sinh Phiến ra, nhìn mỹ nhân mỉm cười xinh đẹp trên phiến quạt, cung kính bái lạy, nói: “Cốc chủ đời thứ một trăm ba mươi của Trường Sinh Cốc, Trường Thanh, mời tổ sư ban pháp, phát huy Trường Sinh đại đạo.”

Một giây sau, mỹ nhân vốn đang mỉm cười, lại trở nên sống động, giống như người sống, cười cười với Trường Thanh, sau đó lại xoay người bỏ đi, lúc này có thể thấy rõ, mặt trên của Thanh Đế Trường Sinh Phiến đã là một mảnh trống rỗng.

“Mời Vạn Thanh tổ sư hạ phàm.”

Sau khi Trường Sinh lạy thêm lần nữa, chỗ trống trên phiến quạt lại hiện ra ánh sáng mông lung mờ ảo, một bóng hình hiện lên, đây là một vị văn sĩ hào hoa phong nhã, xét về tướng mạo thì có mấy phần tương tự với Trường Thanh, đôi bên chỉ hơi khác nhau về thần thái, cộng thêm khí chất khác biệt, điều này mới tạo nên sự kỳ lạ, nhưng thực ra nếu chỉ xét mỗi tướng mạo thì lại rất giống nhau.

Trường Thanh cắn ngón tay một cái, một giọt máu tươi trực tiếp rơi xuống mặt trên của Thanh Đế Trường Sinh Phiến, Vạn Thanh tổ sư vốn dĩ cứng ngắc im lặng, bỗng nhiên sống dậy, đôi mắt vô cùng sinh động lấp lánh nhìn chằm chằm vào Trường Thanh.

Trường Thanh và Vạn Thanh tổ sư nhìn nhau, một lúc sau, trên đồng tử của của Trường Thanh chân nhân bắt đầu xuất hiện trùng ảnh, sau đó là trùng đồng.

Đoạn, hắn giương mắt lên nhìn về phía chiến trường kinh thiên động địa ở nơi xa, khoé miệng nhếch lên thành một độ cong, cười khẽ rồi nói: “Thì ra là Ba Xà à.”

“Thực sự là lão bằng hữu.”

Nhưng thứ này là gì, Vạn Thanh tổ sư giơ tay lên, chỉ nhìn thấy trên cổ tay có treo một viên hạch đào bàn đào, tỉ mỉ cảm nhận thì phát hiện có luồng sinh cơ ào ạt không ngừng tỏa ra từ viên hạch đào bàn đào, không ngừng bị mình nuốt chửng, Vạn Thanh tổ sư nhất thời cảm thấy cả người nhẹ nhõm, tế bào trên cả cơ thể dường như đều đang nhảy cẫng hoan hô.

Thanh Đế Trường Sinh Phiến vốn bị Vạn Thanh tổ sư khép lại, lúc này cũng chầm chậm mở ra, ngón tay hơi cong lên một chút, viên hạch đào bàn đào được thu hồi, không ngờ ở thời đại này lại có thứ tốt như vậy, xem ra kiếp này có thể chứng đạo tiếp rồi.

Hắn tỏ vẻ nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi, tương lai người chịu khổ sẽ là Trường Thanh.

Hy vọng hắn đã hưởng thụ khoảng thời gian còn sống không dễ dàng gì có được này, nếu không chết rồi thì sẽ nếm mùi đau khổ.

Thanh Đế, con mẹ nó thật tà đạo.

Vạn Thanh tổ sư mắng một câu, cảm nhận được Thanh Đế Trường Sinh Phiến rung động thì cười lạnh, chủ động bước về phía trước, một bước đầu tiên, mây trắng cuồn cuộn xuất hiện, bước thứ hai, mây trắng biến thành mây lành bảy màu, bước thứ ba hắn vừa đưa chân ra, lại chậm chạp không chịu đặt chân xuống.

Vạn Thanh tổ sư nhíu mày lại, nếu bước ra một bước này thì sẽ giảm thọ mười năm, cái này không được, Trường Thanh không thể chứng đạo thì mình sẽ không được giải thoát, còn đợi đến khi đối phương trở thành Trường Thanh tổ sư, mình lại chuyển sinh Nhân cảnh, đến Nhân cảnh ung dung sống qua ngày, chỉ cần một ngày không chứng đạo, thì mình sẽ đời đời chuyển sinh, đời đời sống vui vẻ.

Đáng ghét, lão già khốn nạn kia ắt hẳn đã xoá đi một phần ký ức của mình, nếu không tại sao lúc đầu mình lại phải vất vả tu hành, kịp thời hưởng lạc không phải tốt hơn sao?

Đã học 《 Thanh Đế Trường Sinh Kinh》 thì cả đời cũng không thể giải thoát.

Chuyện đến bây giờ Vạn Thanh tổ sư cũng không thể phân biệt được, rốt cuộc mình là nhân cách giả tạo được tạo ra, hay là thực sự có linh hồn, hoặc là mảnh vụn linh hồn của lão già chết tiệt Thanh Đế kia, hay chỉ đơn giản là do ký ức tạo thành.

《 Thanh Đế Trường Sinh Kinh》 quá tà đạo, lão già khốn nạn Thanh Đế kia cũng như vậy.

Ánh mắt thoáng nhìn thấy một chàng thiếu niên tuấn mỹ như yêu, hắn không khỏi chủ động mở miệng nói: “Tuổi thọ của tiểu huynh đệ là bao nhiêu?”

Bình Luận (0)
Comment