“Mai sau ngươi sẽ phát hiện đời người bình đạm như nước, sống nhiều năm như vậy thật khó chịu, chi bằng cho ta mượn mười năm.”
“Để thần công của ta đại thành, thay ngươi tiêu diệt Ba Xà.”
Đậu Trường Sinh nhìn Trường Thanh chân nhân khí chất đại biến, không khỏi lùi về sau hơn mười bước, giết chết một vị Thần Ma, mười năm tuổi thọ làm sao có thể, e rằng có mất một trăm năm cũng là vô ích.
Hắn nhìn chằm chằm Thanh Đế Trường Sinh Phiến với ánh mắt kiêng kỵ, lúc đầu Trường Thanh chân nhân rất bình thường, Đậu Trường Sinh cũng không có cảm giác gì, lúc này cuối cũng cảm nhận được bốn chữ Thanh Đế tà đạo.
Tại sao giao chiến với Cốc chủ Trường Sinh Cốc cũng không thể ép đối phương phát huy hết sức, e rằng cũng bởi vì Thanh Đế Trường Sinh Phiến này có thể mời được tổ sư hạ phàm.
Vạn Thanh tổ sư chuyển chủ đề, nói: “Tiểu huynh đệ tuổi thọ nhiều, thiên phú kiệt xuất, thực sự là một hạt giống tốt, 《 Thanh Đế Trường Sinh Kinh》 chính là thứ được tạo ra để dành cho ngươi.”
“Mấy tên quỷ yếu, quỷ chết yểu khác hoàn toàn không thể hiểu được sự diệu kỳ của 《 Thanh Đế Trường Sinh Kinh》, mà tiểu huynh đệ ngươi thì lại khác, chỉ cần tiêu hao tuổi thọ là có thể trở nên mạnh mẽ, chỉ cần bỏ ra ba trăm năm tuổi thọ, tự nhiên sẽ vô địch hạ.”
“Bây giờ nếu không dùng, một lát nữa sẽ không dùng được nữa, ta thấy trên đầu ngươi có mây đen che phủ, tử khí quấn quanh người, đây chính là điềm đại hung, chứng tỏ không bao lâu nữa tử kiếp của ngươi sẽ giáng xuống, chắc chắn sẽ phải chết, dù sao cũng phải chết, giữ lại nhiều tuổi thọ như vậy để làm gì, không tu hành 《 Thanh Đế Trường Sinh Kinh》 thì thực sự quá lãng phí, thực sự quá đáng tiếc.”
Đậu Trường Sinh nhìn thoáng qua trận chiến ở phương xa, Dao Tinh của Thần Thuỷ Cung cũng gia nhập rồi.
Thần Thủy Cung, Đại Nhật Tông, Vạn Pháp Tông, Nga Mi Phái, Hạo Thiên Tông, năm Thần Binh vây công Ba Xà, Đậu Trường Sinh thì đang canh chừng Ba Xà chạy trốn, áp trận cho bọn họ, thực ra thì trong lòng đang suy nghĩ về lời nói của sư phụ thần bí.
Đậu Trường Sinh tự nhận mình là người tốt, nhưng không phải ngốc bạch ngọt, làm gì cũng phải giấu nghề một chút, lúc này nghe thấy sắp có tử kiếp ập xuống, hắn không khỏi mở miệng hỏi: “Tiền bối có thể vọng khí xem sống chết của con người sao?”
Vạn Thanh tổ sư lắc đầu nói: “Ta không có bản lĩnh đó, chỉ là rất nhạy cảm với sinh cơ, tử vong ở phía đối lập, ta cũng có thể cảm nhận rõ.”
“Những người khác không thể nào phán đoán ra, nhưng loại người bị tử khí bao phủ từ trên xuống dưới như ngươi chắc chắn sẽ phải chết rồi.”
Đậu Trường Sinh âm thầm tức giận, quả nhiên mấy cái tên tự hô hào là phe chính đạo này, hoàn toàn không phải là người nghĩa hiệp.
Thế mà lại muốn giết chết một người vô tội như mình.
Cái chết của mình chắc chắn là do bọn họ gây ra.
Không được.
Quả bồ hòn này không thể ngậm được.
Mặc dù chết một lần cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng Đậu Trường Sinh không dễ dàng bỏ qua được, bản thân mình vất vả trả giá vì chính đạo như vậy, cuối cùng chỉ đổi lại được sự phản bội.
Muốn làm, cũng là mình làm trước.
Dựa vào cái gì mà chính đạo có thể đâm sau lưng mình, mình lại không được đâm sau lưng họ.
Vạn Thanh tổ sư ở bên cạnh nhìn sắc mặt của Đậu Trường Sinh lên xuống thất thường, không khỏi vuốt cằm, không lẽ mình đã nói sai gì rồi à.
Hình như là gây ra chuyện không hay rồi.
Nhưng nghĩ lại thì Vạn Thanh tổ sư lại chẳng quan tâm nữa, đối với một người không biết liệu có từng tồn tại hay không? Là ký ức? Hay là khí linh? Hoặc là linh hồn? Hay là những thứ linh ta linh tinh khác mà nói.
Vấn đề không lớn.
Trên bầu trời xanh thăm thẳm, từng đóa mây trắng nối tiếp nhau, không ngừng tập hợp lại, chưa đến một canh giờ, màu trắng từ từ biến đen, mây tích điện thật dày tích tụ lại, trời đất bắt đầu trở nên tối đen.
Mây đen vần vũ, trời đất u ám.
Cuồng phong thét gào, giăng kín khắp nơi trong thiên địa.
Ánh sáng vô tận bắt đầu không ngừng tỏa ra, chỉ một thoáng sau, trời đất sáng rực lên, ánh sáng soi rọi khắp mỗi một góc hẻo lánh ở khắp nơi.
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc liên tục vang lên, làm chấn động trăm dặm ở xung quanh.
Ám Vương đứng cách chiến trường khoảng trăm dặm, lúc này trước mặt hắn là những người dân thường, lúc này nhìn ra chiến trường ở đằng xa, rồi lại xuống bách tính đang tháo chạy, trong lại thầm than, hắn đường đường là ông trùm của Ma Đạo, hôm nay thế mà lại làm ra cái chuyện bảo vệ dân thường lánh nạn.
Đây là một chuyện vừa vất vả vừa mệt nhọc, hoàn toàn do một tay hắn gánh vác, lúc này rất nhiều phân thân của hắn đang đi tới những nơi khác nhau, bắt đầu tiếp quản quan phủ ở địa phương, gánh vác trách nhiệm bảo vệ người dân tị nạn.
Trước khi thằng quỷ con rời đi chỉ để lại một câu nói, nhưng lại khiến vị sư phụ như hắn chạy muốn gãy chân.