Chương 160: Có phải nên giết Lý gia rồi không (2)
Lần này ra quân ồ ạt như vậy, có thể thấy bọn họ vốn là muốn đến để lập uy.
Lớn giọng nói cho thế nhân biết rằng, lão Lương vương còn chưa chết đâu, cho nên đã phái Tiêu Thiên Minh ngang ngược gây họa cùng với Phùng Thiếu Ly chung một loại đến.
Hai tên thường xuyên gây họa ở Thần Đô, hở một tí là bị trách phạt, khỏi nghĩ cũng biết, lần này đến Tề Châu không bị quản chế nữa thì chắc chắn hai tên này sẽ như ngựa hoang mất cương mà tận tình rong ruổi.
Lần này, tứ vương bát công muốn nói với người đời rằng, cho dù không phải thời kỳ Thái Tông đi chăng nữa, nhưng họ vẫn chưa suy bại, không phải loại tôm cá tanh hôi nào cũng có thể khiêu khích được.
Việc này không đúng với ý muốn của Đậu Trường Sinh, Đậu Trường Sinh tới Tề Châu là thật sự muốn tra án.
Tiêu Bạch Y là người nhà của mẹ đẻ, dù thế nào thì cũng phải cứu giúp một chút, Lý gia đáng để coi trọng, không thể giết, bọn họ chắc chắn biết gì đó.
Đậu Trường Sinh không nói, Trần tổng bộ đầu kế bên cạnh đã rời khỏi bên cạnh Phùng Thiếu Ly, hắn như người phát ngôn của Đậu Trường Sinh nói: “Lý gia như châu chấu sau thu, nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu.”
“Cần gì phải giết bọn họ chi cho bẩn tay, trên đường đi ta có phục bàn một chút, phát hiện sắc mặt Lý Xương Văn khác thường, người chết liên quan khá nhiều đến Lý gia.”
“Chỉ cần dựa vào đây tiếp tục điều tra thì chắc chắn có thể tìm được chứng cứ xác thực.”
Trần tổng bộ đầu không nhắc đến việc tàn sát Lý gia nữa, vì Trần tổng bộ đầu đoán được ý muốn của Đậu Trường Sinh, cũng hiểu được vì sao Đậu trường Sinh lại ngăn Tiêu Thiên Minh giết Lý Xương Văn.
Là bởi vì việc này quá tàn bạo, hoàn toàn là lạm sát để trả thù, thế thì chắc chắn không hợp ý rồi.
Đậu Trường Sinh một lòng muốn trèo lên trên, tới đây là để lập công chứ không phải để trả thù.
Chỉ có chứng cứ vô cùng xác thực Lý gia, mới chính là công lao.
Mà việc này cũng không khó để xử lý, gia nghiệp Lý gia to lớn, sao có thể không có mấy tên bại hoại ăn chơi trác táng, hại chết mấy mạng người cho được.
Chỉ cần đi điều tra là chắc chắn sẽ tóm được.
Có thể làm tổng bộ đầu ở Trường Thịnh phường ở Thần Đô thì đương nhiên Trần tổng bộ đầu có bản lĩnh thật sự.
Trần tổng bộ đầu khẽ liếm môi, tỏ ra hưng phấn.
Lão Trần ta đây chưa từng đánh trận chiến nào giàu có tới vậy đâu, tra án ở Thần Đô rất dễ đụng tới quyền quý, tầng tầng lớp lớp trở ngại xuất hiện, cái này không được, cái kia cũng không được, lần nào cũng phải đi đường vòng để điều tra, cứ như là phường trộm cắp vậy.
Nhưng còn lần này thì sao?
Bắt lại trước, rồi dùng đại hình hầu hạ sau.
Ai dám cứng miệng.
Phá án kiểu này, quá sung sướng.
Lý viên.
Tiếng người ồn ào, tiếng ngựa hí vang.
Vài người bị xua đuổi đi về, tiếng giục càng khẩn cấp, một vài tôi tớ quần áo xộc xệch, mọi người đổ xô bên cạnh mấy cánh cửa ra vào của Lý viên.
Cho dù là một vài nữ quyến cũng không có ưu đãi, bị những binh lính mặc áo giáp đối xử thô bạo, tất cả đều bị đuổi về.
Tuy nhiên suy cho cùng binh lính cũng có hạn chế, không làm ra chuyện khác người.
Gia chủ Lý gia ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư bên trong thính đường, ở vị trí trang nghiêm túc mục như vậy nhưng vẫn có thể nghe được tiếng ồn ào và hỗn loạn bên ngoài.
Người trong Lý Viên như nước đun sôi, đã hoàn toàn sôi trào.
Đến khi Lý Xương Lê đi vào trong thính đường với vẻ mặt khó coi, là có thể thấy toàn bộ các cấp cao của Lý gia đã có mặt đông đủ.
Người ngồi ngay ngắn bên bàn bát tiên ngay cạnh gia chủ Lý gia chính là lão tam Lý Quảng Lợi.
Hai người này là hai kẻ kiệt xuất nhất trong thế hệ trước của Lý gia, còn lại chỉ có lão tứ và lão lục, bảy huynh đệ chỉ có bốn người ở Lữ thành, trong số ba người còn lại, lão nhị đã sớm chết vì bệnh, lão ngũ và lão thất cũng chết đột ngột.
“Sao đột nhiên Tuần Phòng Doanh với Trường Thủy Doanh lại chạy tới bao vây Lý gia của chúng ta?”
Sau khi thấy Lý Xương Lê đi vào, Lý Quảng Lợi mở miệng hỏi.
Lý Xương Lê đã không còn thần khí như lúc trước, lúc này sắc mặt hắn uể oải giống như bị rút cạn tinh khí, nhỏ giọng trả lời: “Là vì chuyện Tào phu nhân mất tích.”
“Triều đình không chỉ phái Đậu Trường Sinh trong Thập Đại Danh Bộ mà còn âm thầm phái Ninh quốc công và đẹ tử Phùng gia đến đây, hiện giờ Tuần Phòng Doanh và Trường Thủy Doanh đang bao vây chúng ta là do đệ tử Phùng gia suất lĩnh.”
Con ngươi của Lý Quảng Lợi hiện lên sự sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Xương Lê, trầm giọng chất vấn: “Vụ án Tào phu nhân mất tích thì liên quan gì đến Lý gia chúng ta?”
“Sao có thể dẫn tới Tuần Phòng Doanh và Trường Thuỷ Doanh cho được?”
“Xương Văn vội vàng từ Lý viên chạy vào thành, có phải ngươi đã làm chuyện gì rồi hay không?”