Chương 159: Có phải nên giết Lý gia rồi không
Lý Xương Lê vốn đang định rời khỏi Lý viên nhìn thấy một màn này thì không khỏi cau mày, giữa mày nhăn thành một chữ xuyên (川), hắn xốc lên màn che, xuống xe ngựa, nhìn những binh lính không ngừng áp sát, xua đuổi người Lý gia và nô bộc quay về trong Lý viên.
Trầm giọng nói: “Các ngươi từ đâu tới?”
“Các ngươi không biết nơi này là Lý viên à?”
Từ phía xa, Đô Thống cưỡi ngựa đi đến, từ trên cao nhìn xuống Lý Xương Lê, cười mỉa nói: “Đương nhiên biết nơi đây là Lý gia.”
“Nhưng Lý gia là cái thá gì chứ.”
“Lão tử ở Thần Đô, ban ngày đi điểm mão*, tối đến thì đi Phiêu Hương Lâu, đang sống cuộc sống thần tiên thế mà lại bị tống cổ tới Tề Châu.”
*thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc (Nguồn: vtudien)
“Nếu không phải do các ngươi còn hữu dụng thì ta đã sớm giết quách hết các ngươi rồi.”
“Phi.”
Đô Thống phun về phía Lý Xương Lê một ngụm nước miếng, vung tay lên nói: “Đều đuổi chúng về hết cho ta, phong tỏa Lý Viên cho chặt vào, dù có là một con ruồi cũng không được để nó bay ra ngoài.”
“Ngông cuồng.”
“Quá ngông cuồng rồi.”
Khuôn mặt trắng nõn của Lý Xương Lê bị chọc tức đến đỏ cả lên, cả người cũng run rẩy, duỗi tay chỉ vào Đô Thống nói: “Ngươi có dám nói họ tên mình ra không?”
Đô thống cười giễu, mỉa mai nói: “Lão tử họ Phùng, họ Phùng của Ninh quốc công.”
“Nếu ngươi không trả thù lão tử thì lão tử khinh thường ngươi.”
“À không, không cần ngươi trả thù nữa.”
“Lý gia các ngươi chẳng sống được thêm mấy ngày nữa.”
Sắc mặt Lý Xương Lê chợt thay đổi, thất thanh nói: “Phùng gia Ninh quốc công, các ngươi là vì chuyện của Tào phu nhân mà tới?”
Phùng Thiếu Ly cười lạnh nói: “Tuy Tào gia không biết cố gắng, nhưng dù gì thì cũng là một mạch của Lư quốc công trong tứ vương bát công, có giao tình khá sâu với tổ tiên ta.”
“Bình thường các ngươi ức hiếp họ thì thôi cũng không tính, nhưng các ngươi ngàn lần không nên, vạn lần không nên động vào Tào phu nhân.”
“Một đám cá tôm tanh hôi trong cống mương như các ngươi.”
“Cần phải thanh tẩy sạch sẽ hết trong một lần này.”
“Một mạch tứ vương bát công bọn ta, còn chưa có sa sút đâu.”
Phùng Thiếu Ly chẳng muốn để ý đến Lý Xương Lê, chỉ là một người chết mà thôi, ánh mắt hắn nhìn về phương xa, một đám người đang mênh mông cuồn cuộn đi đến, hắn cưỡi ngựa trực tiếp đi lên đón tiếp, sau khi đến gần đó thì xoay người xuống ngựa, nhìn Tiêu Thiên Minh nói: “Tiêu thất thúc, thúc còn không giới thiệu chút sao?”
Tiêu Thiên Minh cũng xoay người xuống ngựa, thuận tay kéo Đậu Trường Sinh qua nói: “Đây là hôn phu của tiểu muội.”
“Thiên kiêu hiếm có trong thiên hạ.”
Phùng Thiếu Ly chủ động tiến lên nhiệt tình chào hỏi: “Trước khi ta đến Tề Châu đã được dặn dò rằng lần này, mọi việc ở Tề Châu đều nghe theo cô phụ.”
“Có chỉ thị gì thì cô phụ cứ trực tiếp sai bảo ta là được.”
“Có phải bây giờ ta phải động thủ, giết hết Lý gia không?”
Đậu Trường Sinh nhìn Phùng Thiếu Ly, vị này là đích tôn tử của lão Ninh quốc công, đứng hàng thứ sáu trong nhà.
Một mạch tứ vương bát công không còn hiển hách như thời kỳ Thái Tông và Cao Tông, bởi vì trụ cột trong nhà đã sống thọ và chết tại nhà.
Hiện giờ còn có một vương nhị công khoẻ mạnh, vương là lão Lương vương, còn nhị công là Ninh quốc công và Thư quốc công.
Tứ vương bát công có tổng cộng mười hai nhà, hiện tại, ba nhà này là hưng thịnh nhất.
Lần này, những người này tới Lữ thành chủ yếu để phối hợp với mình, chính là người thuộc ba nhà này.
Tiêu Thiên Minh không phải đệ đệ ruột của Tiêu Thiên Hữu, mà là tộc nhân của một tộc Tiêu thị, thế hệ này đứng hàng thứ bảy.
Lương vương nhất mạch Tiêu Thiên Minh, Ninh quốc công nhất mạch Phùng Thiếu Ly, Thư quốc công nhất mạch Chu Quý Lễ.
Trong ba nhà, Tiêu Thiên Minh và Phùng Thiếu Ly trực tiếp tiếp quản quân đội Tề Châu, như là Thành Phòng Doanh, Trường Thủy Doanh các kiểu, Chu Quý Lễ thì có nhiệm vụ khác.
Trong lòng Đậu Trường Sinh có áp lực khá lớn.
Dựa theo ý nghĩ trước khi tới Tề Châu thì đi tra án à?
Chính là khi đến Tề Châu, trước tiên là không lộ thân phận ra ngoài, sau đó bắt đầu âm thầm điều tra, cuối cùng phát hiện tên nhóc bất hạnh ở Tề Châu, hoặc là có tính toán, chủ động tặng manh mối cho mình.
Sau đó lại tỏ rõ thân phận, vạch trần âm mưu quỷ kế ra từng chút một.
Nhưng kịch bản cải trang vi hành trên phim truyền hình vốn chẳng xuất hiện.
Vừa mới đến ngày đầu tiên đã trực tiếp hạ thủ với Lý gia.
Hơn nữa, Tiêu Thiên Minh ngang ngược, nếu không phải do mình luôn ngăn trở thì cả Lý gia đều đã bị huỷ diệt rồi, Phùng Thiếu Ly này cũng chẳng tốt lành gì.
Mấy tên được cử đi trợ giúp mình chẳng được tên nào dễ ở chung cả.
Hở ra là đòi giết hết Lý gia.
Lúc này Đậu Trường Sinh mới phát hiện, mình đã hơi hiểu sai vụ án lần này.
Tiêu gia cũng không quá quan tâm đến Tiêu Bạch Y, giống với Tiêu Thanh Y, chẳng qua chỉ là công cụ lôi kéo người của Tiêu gia mà thôi.