Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1602 - Chương 1602. Tôn Nga Mi: Nga Mi Kiếm, Ngươi Trở Về Rồi Sao? 4

Chương 1602. Tôn Nga Mi: Nga Mi Kiếm, ngươi trở về rồi sao? 4 Chương 1602. Tôn Nga Mi: Nga Mi Kiếm, ngươi trở về rồi sao? 4

Cái thằng nhãi ranh này diễn xuất thật sự là quá tốt, chính hắn cũng nhìn không ra một chút giả dối nào, hoàn toàn thật tâm thật ý ở đây chúc mừng hắn, nhưng chính là bởi vì như vậy mới để cho Tôn Nga Mi tức giận.

Diễn xuất của thằng ranh con, trên giang hồ đã sớm thịnh truyền ra, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền, so với trong truyền thuyết còn lợi hại hơn.

Trong lòng hận đến phát cuồng, nhưng Tôn Nga Mi lại miễn cưỡng cười vui, cười ha ha nói: “Không sai.”

“Đúng là Vô Kiếm thắng Hữu Kiếm.”

“Lão phu bị Nga Mi Kiếm liên lụy quá lâu, hôm nay chứng thực cảnh giớiVô Kiếm, đây là một chuyện vui cực lớn .”

Tôn Nga Mi nói tiếp không nổi nữa, đang khắc chế lửa giận trong lòng, Đậu Trường Sinh ở một bên lại chúc mừng nói: "Tôn lão tiền bối kiếm đạo đại

thành, chiến lực Nhân tộc ta lại tăng cường.”

“Thật sự là một chuyện tốt.”

Tôn Nga Mi liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, chuyện tốt.”

“Không ngờ lão phu có thể đạt được đột phá ở tuổi này, thật sự là không dễ dàng ha.”

Thua người không thua trận, từ trước đến nay Tôn Nga Mi đều có đạo lý như vậy, hắn cố gắng đắp nặn nhân vật mới của mình, cuồng ngạo nói: "Nếu không đình chiến với Yêu tộc, lão phu nhất định sẽ tấn công Yêu Sơn, cho bọn họ biết cái gì gọi là cảnh giới Vô Kiếm.”

Một màn hòa hợp nói chuyện này, khiến Tự Vô Mệnh hoài nghi không được, hắn hồ nghi nhìn về phía Tôn Nga Mi, chẳng lẽ thật đột phá, hoàn thành cái gì mà cảnh giới Vô Kiếm?

Cảnh giới này đột phá, cũng không có lực lượng Thần Binh gia trì, chiến lực sẽ không suy yếu?

Giống như tay không tấc sắt, thực lực mạnh hơn nữa, đối mặt với người cầm binh khí trong tay, Tiên Thiên cũng sẽ chịu thiệt.

Sau khi cơm no rượu say.

Đêm khuya khi rời khỏi Nga Mi, Đậu Trường Sinh liên tục quay đầu nhìn Nga Mi sơn.

Vốn nghĩ Tôn Nga Mi là một người khó tiếp xúc, nhưng không ngờ lần này đích thân đến gặp rồi mới phát hiện tin đồn đều sai cả. Tôn lão tiền bối nói chuyện rất dễ nghe, dẫn dắt cũng rất gần gũi, chịu thiệt như vậy mà cũng không tỏ vẻ muốn truy cứu.

Không chỉ đưa cho bản thân hắn một món Thần Binh, mà còn gánh cả tội cho hắn. Hai chuyện này cộng lại, Đậu Trường Sinh phát hiện nỗi oán hận của bản thân đối với Tôn lão tiền bối thực sự vô lý.

Lão tiền bối quan tâm đến hậu bối như vậy, ngươi có thắp đèn lồng cũng khó tìm được người nào khác.

Đậu Trường Sinh lưu luyến một bước ba lần quay đầu, Tự Vô Mệnh đưa tay kéo Đậu Trường Sinh, lên tiếng: “Chuyện đến Nga Mi nói lời cảm tạ đã xong rồi.”

“Tiếp tới ta còn phải xử lý chuyện khác nữa.”

“Chuyện của ngươi tự mình giải quyết.”

Tự Vô Mệnh nói xong thì bỏ lại Đậu Trường Sinh, thẳng thừng rời đi.

Tự Vô Mệnh ra mặt chỉ để xử lý chuyện cuối cùng, khen thưởng và xử phạt, sau đó giải quyết tai họa ngầm Tôn Nga Mi này, chuyện còn lại thì không quan tâm đến.

Đậu Trường Sinh nhìn Tự Vô Mệnh biến mất khỏi tầm nhìn, chậm rãi dời mắt, rồi lại nhìn về phía Nga Mi sơn. Tôn Nga Mi thực sự là một người đầy mâu thuẫn, bản thân hắn hoàn toàn nhìn không thấu.

Đậu Trường Sinh không nghĩ về chuyện vừa rồi nữa, đối với Đậu Trường Sinh, Thần Ma vẫn khá xa vời, chuyện mà Đậu Trường Sinh suy nghĩ bây giờ là vấn đề kết thúc sự việc.

Trình độ bắn tên lên núi quá cao, đương nhiên có đại ca tiện nghi chịu trách nhiệm, nhưng Đại Chu thì khác, bản thân phải tự mình ra mặt.

Nghĩ đến vấn đề Đại Chu, Đậu Trường Sinh lại nhức cả đầu.

Ngân Đậu mạnh thì mạnh thật, nhưng cũng mặc kệ chuyện đời, vậy mà lại làm chuyện hành thích vua.

Thái Tông Hoàng Đế bị ngân Đậu dùng một đòn giết chết, sướng thì sướng thật, nhưng hậu quả rất nghiêm trọng đấy?

Bảng hiệu chữ vàng tận tụy hết lòng của hắn, e là sẽ bị kéo xuống cùng mất thôi, hơn nữa còn chưa biết sẽ bị Thiên Cơ Báo bôi đen ra sao nữa?

Như vậy thiên hạ sẽ nhìn hắn thế nào đây?

Lúc trước đều là vô tội, nhưng lần này thì có làm thật.

Trong lòng Đậu Trường Sinh nặng nề, chuyện giết vua nổ ra thì bản thân biết lăn lộn ở Đại Chu thế nào đây.

Đậu Trường Sinh tâm sự nặng nề, sau khi xuống Nga Mi sơn, điều khiển tường vân đi về phía Thần Đô. Trốn tránh không phải là cách, chuyện này chắc chắn phải kết thúc, vậy thì chỉ có thể thản nhiên đối mặt.

Cả đường đi Đậu Trường Sinh cũng không muốn nghĩ nữa, hắn đứng trên đám mây, đôi mắt tỏa sáng.

Thần Mục Thất Ngôn Chú mở ra.

Đậu Trường Sinh nhìn thấy trong mắt là cảnh cả thành đều là đồ trắng tang thương, như thể đi đến nơi băng tuyết ngập trời.

Cảnh này khiến Đậu Trường Sinh càng cảm thấy nặng nề trong lòng, có thể khiến cả thành mặc đồ tang, tuy đều là võ giả giàu có, có thân phận, nhưng cũng đủ thấy cái chết của Thái Tông Hoàng Đế đã truyền đi khắp thiên hạ. Đại Chu đã bắt đầu chính thức phát tang hoàng đế rồi.

Chỉ có khi hoàng đế băng hà thì mới có thể có đãi ngộ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment