Đậu Trường Sinh thở dài một hơi, ngân Đậu rất phiền phức, lần sau phải suy nghĩ cẩn thận. So với ngân Đậu thì Kim Đậu lại thành thật hơn nhiều, hơn nữa còn không gây tai họa cho mình, mỗi lần đều xử lý mọi việc đâu ra đó, khiến người ta rất vừa ý.
So ra thì ngân Đậu chính là kẻ gây rối, sao có thể khiến người ta yêu thích được.
Đậu Trường Sinh mở ra Thần Mục Thất Ngôn Chú, trông như đang quan sát thành phố bên dưới, thực ra cũng đang quan sát cái chết. Tiếp theo sẽ phải chết một lần nữa, sau đó rửa sạch những gì tiêu cực, đây là một bí mật, không thể để người ngoài biết được.
Thân thể tàn tạ này càng ngày càng yếu ớt, Đậu Trường Sinh cũng cảm thấy khó chịu khắp người.
Nhất là sau khi Huỳnh Hoặc trùng mặt trời biến mất, lực lượng cuối cùng còn sót lại cũng biến mất sạch. Hiện tại Đậu Trường Sinh chỉ có thể hoạt động đơn giản, sử dụng một ít pháp lực, nếu có Tông Sư nào đó ra tay với Đậu Trường Sinh thì chắc chắn có thể thành công, có được thành tựu giết chết Đậu Trường Sinh, từ đó danh chấn thiên hạ.
Hiện tại danh tiếng Đậu Trường Sinh cũng đủ vang đội, nếu có người giẫm đạp lên Đậu Trường Sinh chắc chắn có thể thượng vị.
Cưỡi mây đạp gió đi đến Thần Đô, khi Thục Địa hiện ra, Đậu Trường Sinh chợt sững sờ, bởi vì phía trước có một tòa nhà rất quen thuộc.
Bản thân bỗng dưng đã đến Thiên Cơ Lâu.
Đây không phải phân cục, mà là tổng cục.
Thiên Cơ Lâu trải khắp thiên hạ một trăm lẻ tám châu, các quận ở các châu đều có.
Nhân Bảng chỉ có 108 người, nhưng không có nghĩa Thiên Cơ Lâu chỉ đánh giá những người này, so với các võ giả trong thiên hạ thì 108 người thực sự quá ít.
Ngay cả thế hệ trẻ thì các võ giả ở một châu cũng có không dưới vạn người rồi.
Một châu có một hai nghìn vạn người, đây cũng chỉ là ở các châu dưới, ở các châu trên, con số gấp đôi vẫn còn ít.
Trong số nhiều người như vậy, võ giả giữ tỉ lệ rất lớn. Thế giới võ đạo đang phát triển, dù là bách tính dân thường cũng không phải hoàn toàn là tay trói gà không chặt, mà cũng có chút ít công phu đơn giản.
Nhân Bảng là nổi danh Nhân cảnh, các võ giả mang tính quốc gia. Đối với phần lớn các võ giả trong thiên hạ, thực sự là quá xa vời, thứ thực sự có tác dụng đối với họ chính là bảng đơn địa phương do Thiên Cơ Lâu công bố.
Một thành một lâu, một quận một bảng, đây mới là cuộc đấu bọn họ ham muốn, từng bước đi lên, quận thành, châu thành.
Có thể tiến lên bảng đơn châu thành, chứng tỏ có tiềm lực tiến vào Nhân Bảng.
Từ xưa, văn không đứng nhất, võ không đứng nhì. Bảng đơn này cạnh tranh rất nặng nề, Đậu Trường Sinh đã hiểu rất rõ chuyện này. Nghĩ đến kỳ thi cao khảo kiếp trước thì biết, thực sự rất lợi hại.
Kỳ thi cao khảo là đạt được cơ hội có thể thay đổi vận mệnh, mà danh sách võ giả do Thiên Cơ Lâu công bố chắc chắn sẽ thay đổi vận mệnh.
Hiệu quả càng tốt đương nhiên cũng càng tàn khốc.
Dù là thiếu niên nông thôn vô danh, chỉ cần được lên bảng thì tự nhiên sẽ được quan tâm, giá trị thân phận nâng cao.
Sẽ tự có các gia tộc quyền quý lôi kéo, nếu lợi hại hơn chút nữa, chắc chắn còn được gả đích nữ, có bao nhiêu người nhờ vậy mà đã đổi mệnh.
Trương Thiếu Quyền chính là nhân vật điển hình cho chuyện này. Nếu không có Vạn Nhân Vãng nhận làm đệ tử, Trương Thiếu Quyền cũng chỉ là một mãn hán sống trong thôn quê mà thôi, dù tương lai có thành tựu thì chắc chắn cũng không thể rạng danh được như hiện tại.
Thiên Cơ Lâu, bản thân lại đến nơi này rồi.
Đậu Trường Sinh bất giác đáp xuống đám mây, định đến thăm hỏi Thiên Cơ lão nhân.
Đến cũng đã đến rồi, không đến thăm hỏi thì cũng thất lễ.
Tiếp xúc cũng không ít, không còn xa lạ như lúc trước nữa, không đi thì không đi.
Không dám hạ xuống xung quanh Thiên Cơ Lâu, thậm chí trên không cũng không dám đi. Nơi này là đạo trường Thần Ma, sao có thể không thế pháp trận trên không được. Đậu Trường Sinh đáp xuống từ xa, bắt đầu đi bộ đến Thiên Cơ Lâu.
Đậu Trường Sinh đi trên con đường lớn trải đá, mới đi được chừng một khắc, thong thả đi đến Thiên Cơ Lâu, liếc mắt đã thấy một bóng người quen thuộc ở góc đường.
Nam tử đầu đội mũ tròn, mặc áo ngắn, để râu, phần áo trước ngực có thêu vòng tròn bằng chỉ bạc, chính giữa thì dùng tơ vàng thêu một chữ “Thiên.”
Đậu Trường Sinh nhìn thấy đối phương, rõ ràng đối phương cũng nhìn thấy Đậu Trường Sinh, chợt ngây người sau đó quay người vội vã rời đi.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh nặng nề.
Thiên Thông.
Chắc chắn là hắn.
Cho dù tên này có hóa thành tro, Đậu Trường Sinh cũng nhận ra được hắn.
Thấy Thiên Thông bỏ chạy, Đậu Trường Sinh không kịp nghĩ đã đuổi theo, tốc độ Thiên Thông không chậm, nhưng tốc độ Đậu Trường Sinh còn nhanh hơn.
Để đuổi kịp Thiên Thông mà Đậu Trường Sinh đã dùng cả 【 Vô Tướng Chi Phong】.
Vết thương vốn đang hồi phục, lúc này bắt đầu nặng hơn, nhưng Đậu Trường Sinh cũng chấp nhận vì cơ hội lần này không dễ có.