Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1606 - Chương 1606. Ám Vương Tặng Lễ Xin Tha

Chương 1606. Ám Vương tặng lễ xin tha Chương 1606. Ám Vương tặng lễ xin tha

Đậu Trường Sinh không nén được ho khan liên tục, dùng sức đẩy cũng khiến thương thế bản thân trở nên xấu hơn.

Máu tươi theo miệng bắt đầu chảy xuống liên tục, đưa tay che miệng, máu bị bắn ra không ít, nhuộm đỏ cả cửa lớn Thiên Cơ Lâu.

Cửa lớn vốn sừng sững bất động, lúc này bỗng cạch một tiếng, để lộ một khe hở.

Đậu Trường Sinh lau vết máu trên miệng xong thì cũng phát hiện ra điểm này.

Chuyện này, chuyện này.

Đậu Trường Sinh rất muốn chủ động mở miệng nói một câu, bản thân không phải người như vậy.

Nhưng cuối cùng cũng không thốt nên lời.

Bởi vì.

Quá thơm.

Đậu Trường Sinh cũng không màng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng, dù sao giết chết Cơ Xương Kình, danh tiếng xem như bị hủy hoại hoàn toàn rồi, có tệ hơn nữa thì tệ được đến đâu chứ.

Đậu Trường Sinh cũng chẳng còn gì đế mắt, đối với chuyện cứu vãn danh tiếng bản thân cũng chẳng còn tự tin gì nữa.

Cất bước đi vào bên trong Thiên Cơ Lâu, Đậu Trường Sinh nhìn trái phải xung quanh lại không nhìn thấy người nào khác. Hơn nữa phía trước cũng chỉ có một con đường, đây là con đường được lát bằng bạch ngọc, rộng chừng một trượng, kéo dài một đường, hai bên đường trồng cây xanh tươi mát.

Mây lượn lờ trôi liên tục, độ cao ước chừng một thước, dày mỏng xen kẽ lẫn nhau, cảnh sắc diễm lệ tựa như tiên cảnh.

Đậu Trường Sinh chậm rãi đi về phía trước, không bao lâu đã đến trước đình nghỉ mát.

Nhìn thấy Thiên Cơ lão nhân đang ngồi nghiêm túc dưới mái cong đình nghỉ mát trong tay đang cầm một quyển sách.

Thiên Cơ lão nhân có một luồng sáng bao phủ khắp người, chỉ dựa vào đây cũng có thể đoán được, chân thân Thiên Cơ lão nhân không có ở đây, mà người trước mặt này chỉ là hóa thân từ ý chí.

Khi Đậu Trường Sinh đến đình nghỉ mát, Thiên Cơ lão nhân chậm rãi bỏ sách xuống, thong thả nói: “Thiên Cơ Báo lần này sẽ làm đẹp cho ngươi.”

“Lần này ngươi có thể yên tâm rồi.”

Đậu Trường Sinh kinh ngạc, nhưng cũng không vui mừng, trái lại hoảng sợ nói: “Là chuyện làm đẹp mà ta hiểu sao?”

Năm nay câu từ bị bẻ biến tướng hết cả rồi, ngọa long phượng hoàng cũng chẳng phải từ gì hay ho nữa.

Thiên Cơ lão nhân kinh ngạc nói: “Đương nhiên là làm đẹp rồi.”

“Lần này ngươi ngăn cản Thiên Yêu loạn thế, cứu vớt hàng vạn chúng sinh, có thể nói là công đức vô lượng. Đương nhiên Thiên Cơ Báo sẽ báo đáp thật sự rồi.”

Trong lòng Đậu Trường Sinh cũng rất hài lòng, nhưng đây không phải chuyện quan trọng hôm nay, lập tức lên tiếng hỏi: “Cơ Xương Kình bị cuốn vào dư âm đại chiến, không cẩn thận mất mạng?”

Thiên Cơ lão nhân lắc đầu nói: “Ngươi là bảo lão phu nói dối?”

“Nếu Thiên Cơ Báo đưa tin là thật, còn có tiếng tốt, sao có thể phá vỡ nguyên tắc vì ngươi.”

“Cơ Xương Kình rõ ràng là chết trong tay Ám Vương, sao ngươi có thể khiến lão phu làm trái lương tâm mà nói dối chứ.”

“Máu kia không còn phải chảy nữa.”

Đậu Trường Sinh đưa tay lau máu, trong lòng bất an, thấp thỏm. Sắp xếp chuyện của Cơ Xương Kình do ảnh hưởng từ trận chiến cũng dễ chấp nhận, nhưng nếu đổi thành Ám Vương, vậy chẳng khác nào là bẫy Ám Vương sao?

Tuy Đại Chu đâu đâu cũng có cảnh mất nước, nhưng nói thật Đại Chu hiện tại đang ở thời kỳ đỉnh cao, cho dù chiến lực như Vương Trường Cung cũng sẽ bị Đại Chu truy sát, căn bản không có một ngày bình yên.

Sư phụ hờ cũng không tệ, tuy tâm tư bất lương, nhưng cuối cùng cũng phải nói thật, đánh giá người phải nhìn nhận theo hành động.

Dạo này sư phụ hờ cầu được ước thấy, làm việc thỏa đáng, còn có thể bù đắp những gì bản thân bỏ lỡ.

Đi gây chuyện khiến Đại Chu ghi hận, Đậu Trường Sinh luôn có cảm giác có lỗi với sư phụ hờ.

Thiên Cơ lão nhân chậm rãi nâng tay, một luồng sáng xuất hiện, ánh sáng bắt đầu liên kết với nhau, cuối cùng một cây cung quý xuất hiện trong tầm mắt Đậu Trường Sinh.

Sau khi nhìn thấy vật này, Đậu Trường Sinh lập tức nhận ra ngay.

Đây rõ ràng là Phá Quân Vẫn Thần cung.

Đậu Trường Sinh nghi hoặc nói: “Đây chẳng phải là đồ của Ám Vương sao?”

“Bây giờ vẫn còn trong Thập Đại Vạn Sơn, sao lại rơi vào tay tiền bối Thiên Cơ rồi?”

Thiên Cơ lão nhân vươn tay vuốt râu nói: “Đương nhiên là Ám Vương chủ động đến cửa tìm lão phu, để lão phu làm người trung gian, cất giữ Thần Binh này, sau đó giao cho ngươi.”

Đậu Trường Sinh nghi hoặc: “Đưa Phá Quân Vẫn Thần cung này cho ta làm gì?”

“Thần Binh bình thường rất khó khôi phục, mà Thần Binh do Sát Phá Lang Tam Tinh hiện hữu này lại càng khó. Bắt buộc phải ứng với tinh mệnh, phải có thiên thời mới có thể nhận được tán thành.”

“Thiên hạ không loạn, Thần Binh không xuất hiện.”

“Cho dù sau khi có được thì cũng chỉ là vật chết. Hôm nay ta và Phá Quân không có quan hệ, đến tay ta cũng không dùng được gì.”

Thiên Cơ lão nhân vươn tay ném qua, Phá Quân Vẫn Thần cung đã rơi vào tay Đậu Trường Sinh, Thiên Cơ lão nhân chậm rãi nói: “Thần Binh này có thể dùng được hay không cũng không phải thứ mà Ám Vương và lão phu quan tâm.”

Bình Luận (0)
Comment