Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1605 - Chương 1605. Chuyện Đậu Trường Sinh Ăn Vạ 3

Chương 1605. Chuyện Đậu Trường Sinh ăn vạ 3 Chương 1605. Chuyện Đậu Trường Sinh ăn vạ 3

Thiên Thông đờ đẫn đáp: “Hợp lý.”

“Điện hạ nói gì cũng đúng, nói gì cũng hợp lý.”

Đậu Trường Sinh vốn còn muốn giải thích, nghe thấy lời này thì lập tức hăng hái, cũng không còn định giải thích, lập tức nói: “Thiên Cơ Báo lần này có thể cho ta xem trước không.”

“Ta không phải bảo ngươi bóp méo nội dung. Ta chỉ là lấy thân phận là người trong cuộc, cung cấp cho ngươi một vài tin tức nội bộ, để ngươi xem trước, không đến nỗi xuất hiện tin tức sai sót.”

“Thiên Cơ Báo chắc chắn phải công chính, chuyện này ta biết.”

Thiên Thông khó xử, khổ sở mở miệng: “Chuyện điện hạ làm lần này quá lớn, chuyện này đã vượt ngoài giới hạn của ta. Nội dung liên quan đến Thần Ma, bình thường đều là do lão tổ đích thân viết.”

“Nội dung kỳ trước đều là ý của lão tổ, thật sự không liên quan gì đến ta.”

Thiên Thông bắt đầu ngụy biện, đẩy hết mọi chuyện sang lão tổ. Cho dù có bị lão tổ trách phạt thì cũng nhẹ hơn so với Đậu Trường Sinh ghi thù này.

Thiên Thông lấy ra một miếng ngọc bội từ trong lòng, bất đắc dĩ thở dài nói: “Đây là Bán Thần Binh nhất phẩm, chính là bản sao ngọc bội Thiên Cơ Quỳ Long mà lão tổ đeo.”

“Hiệu quả tuy không bằng ngọc bội Thiên Cơ Quỳ Long của lão tổ, nhưng nếu có lực lượng phong ấn đặc biệt từ lão tổ thì có thể kích hoạt được ngọc bội này, hiệu quả có thể phát huy hết lực lượng của một Thần Binh. Đương nhiên chỉ là suy nghĩ về phương diện Thiên Cơ, sẽ không để người khác đoạt được chiến lực Thần Ma. Hơn nữa, sau khi dùng thì ngọc bội này sẽ bị phá hỏng.”

“Hôm nay giao cho điện hạ, mong điện hạ giơ cao đánh khẽ.”

“Tha cho ta một mạng.”

Ngọc bội Thiên Cơ có màu trắng xanh, thân dẹt, cong cong tựa con cá, hai bên còn có đôi cánh nhỏ đang bơi lội.

Hai mặt thân cá hai bên có móc câu có hình rồng giao nhau, đầu và đuôi có một lỗ tròn, chính giữa có sợi dây đỏ kết nối.

Thiên Thông vừa dứt lời thì lập tức quay người rời đi, chỉ để lại ngọc bội Thiên Cơ lơ lửng giữa không trung, căn bản không cho Đậu Trường Sinh cơ hội lên tiếng.

Đây là thánh ý lớn nhất của Thiên Thông, nếu Trường Đậu Sinh không nhận thì kết quả cũng không thể thay đổi, nên làm thế nào thì cứ như vậy thôi.

Thiên Thông rất quả quyết dứt khoát, người cũng biến mất nhanh chóng, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Đậu Trường Sinh muốn lên tiếng cũng không có cơ hội.

Ánh mắt Đậu Trường Sinh nặng nề, chợt thở dài trong lòng.

Đưa tay nắm lấy ngọc bội Thiên Cơ. Thứ này đến cũng rất đúng lúc, tin chắc lúc này Thiên Thông cũng đã phát hiện, nhất là lúc cuối khi Thiên Thông biến mất. Nếu nói chỉ là bản lĩnh của Thiên Thông thì cũng sẽ thử không tin, nhưng bây giờ bản thân chỉ là thương khá nặng, nhưng không có nghĩa không có mắt nhìn.

Có người ra tay giúp đỡ một phen, hơn nữa còn ngoài nhận thức của Đậu Trường Sinh, là ai thì không cần nói cũng biết.

Nghĩ đến cách khởi động ngọc bội Thiên Cơ này đã làm rõ được rất nhiều vấn đề. Mấy tên này, không biết là thông đồng với nhau hay là tự mình âm thầm phối hợp.

Đậu Trường Sinh không ngốc, đã nhìn rõ ý đồ bên trong.

Sớm đã nhìn thấu mấy tên này, tất thảy chẳng có người nào tốt. Rời khỏi Nga Mi đi bước nào cẩn thận bước đó, không phải Đậu Trường Sinh cảm kích Tôn Nga Mi mà là phát hiện tên Tôn Nga Mi này vì mặt mũi mà cũng có thể nhẫn nhịn được.

Nói thật, cái mạng này vốn đã định sẽ vứt lại ở Nga Mi, không ngờ lại bình an rời khỏi Nga Mi.

Vươn tay bắt lấy ngọc bội Nga Mi, Đậu Trường Sinh thuận tay đeo ngọc bội ngay eo mình, ngón tay khẽ búng một cáu, ngọc bội Thiên Cơ không ngừng chuyển động, linh hoạt sống động, thoáng nhìn rất hợp với bản thân hắn.

Đậu Trường Sinh chỉnh lại quần áo, chậm rãi bước về phía Thiên Cơ Lâu.

Không dễ gì mới đến được một lần, nhất định phải làm rõ Thiên Cơ Báo tiếp theo, nếu không Đậu Trường Sinh cũng không cam tâm.

Đưa tay đẩy cửa Thiên Cơ Lâu trước mặt, cửa lớn không chuyển động, tựa như một khối đá ngầm. Đậu Trường Sinh không tin vào tà ác mà lại dùng sức, nhưng cửa lớn vẫn bất động như cũ.

Dù bản thân bị thương nhưng sức lực trong tay để đẩy cửa thì không vấn đề gì. Đậu Trường Sinh lại thử đẩy lần nữa, rồi lại thất bại, chuyện này khiến Đậu Trường Sinh cũng tự phỉ nhổ mình trong lòng.

Bản thân chủ động đến cửa, vậy mà ngay cả cửa lớn cũng không cho vào.

Thiên Cơ lão nhân này không biết đạo lý gì cả.

Uổng công bản thân hắn xem ông ta là lão tiền bối, trước giờ đều tôn trọng.

Bất giác, Đậu nào đó ngày xưa vẫn đơn thuần nay đã trở thành người gió chiều nào theo chiều đó, cầm lấy kiếm Nga Mi thì Tôn Nga Mi chính là người tốt, cho Tứ Tượng Bảo Châu thì Thiên Cơ lão nhân cũng là người tốt. Bất giác điểm giới hạn lại bị kéo ra, mà người nào đó hết lần này đến lần khác vẫn không phát hiện, vẫn nghĩ bản thân là hình mẫu khắp thiên hạ.

Bình Luận (0)
Comment