Triệu Vô Độ thở dài và nói: “Ngươi thượng vị quá nhanh, chỉ trong vài năm, ngươi đã từ một bộ khoái nhỏ thăng lên thành Thủ tôn Lục Phiên Môn rồi."
"Chuyện này đương nhiên là cực kỳ vinh hạnh, nhưng cũng nói rõ một điểm, ngươi căn bản không có nhiều tâm phúc, phần lớn người Lục Phiến Môn đều không có lợi gì từ ngươi, ngược lại bởi vì địa vị cao hơn của ngươi mà Lục Phiến Môn mấy năm qua đã không ngừng gặp sóng gió."
"Đầu tiên, Trần Nhân Mai tự sát, sau đó Vương Trường Cung giết vua. Đặc biệt là sau chuyện này, Lục Phiến Môn đã bị quét sạch trên diện rộng, ta không biết có bao nhiêu người phải chịu đựng, bị kết tội hoặc bị trục xuất. Những điều này cũng chẳng là gì cả, cũng vì tình trạng hỗn loạn này mà cảm thấy không vui."
"Ai mà chẳng có người thân, bạn bè, ai có thể vui mừng khi có chuyện gì xảy ra với mình."
"Sau đó, lại xảy ra chuyện của Yến Kinh Thiên. Chỉ trong vài năm, Thủ tôn Lục Phiến Môn gặp nạn, hai đại Điện chủ cũng gặp tai nạn, những người thân tín của họ bị liên lụy và lại có một cuộc thanh trừng lớn nữa. Lục Phiến Môn bị thương gân động cốt, nguyên khí cũng bị tổn hại rất nhiều."
"Từ khi ngươi thượng vị, đảm đương Thủ tôn thì thì trực tiếp xuôi nam, cũng không có thời gian quản lý Lục Phiến Môn, chấn chỉnh Lục Phiến Môn các loại mâu thuẫn, Lục Phiến Môn làm sao tốt được?"
Cuối cùng Triệu Vô Độ cũng nhíu chặt mày thật, tiếp tục nói: "Cho dù thực lực của ngươi mạnh mẽ, thiên hạ vô song, nhưng lòng người thực sự quá khó nắm bắt. Hiện tại những người này đều bằng mặt không bằng lòng."
"Hơn nữa ngươi còn định chiêu mộ các Điện chủ từ giang hồ, lại còn định chiêu mộ võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, khiến nội bộ bất mãn. Lục Phiến Môn ngoại trừ một mạch Tội Sơn, còn lại chính là một tên Thủ tôn, bốn đại Điện chủ, một củ cải một hố, mỗi người một việc, có người chiếm mất vị trí thì người khác đương nhiên không có rồi."
"Cho nên trong khoảng thời gian này, Lục Phiến Môn có không ít người rời đi, bọn họ đều là Tông Sư, rất dễ dàng đi con đường đi thông, trong đó cũng có không ít đã đi Thần Hầu Phủ."
Đậu Trường Sinh cau mày, hắn không thích nói: "Đi thì thôi, bọn họ đi nơi khác, ta sẽ không nói gì cả."
"Nước chảy chỗ thấp, người lên chỗ cao, đây là nguyên tắc từ xưa đến nay, Nhưng nếu đến Thần Hầu Phủ thì không nên như vậy."
"Mọi người đều biết rằng Thần Hầu Phủ và Lục Phiến Môn đang cạnh tranh. Bọn họ làm như vậy xem ra là không coi trọng ta rồi."
Triệu Vô Độ lắc đầu và nói: "Đây đều là lúc mà ngươi đến núi Ba Lăng Sơn. Lúc đó người của của Lục Phiến Môn vốn đã hoảng loạn, lại thêm năm tông chính đạo còn mang Thần Binh đến. Bọn họ nghĩ như vậy cũng là lẽ thường. Bây giờ cũng có nhiều người đã quay lại."
“Cho dù không trở về, cũng chủ động rời xa triều đình, là một người du lãng giang hồ, về quê tiêu dao.”
"Vấn đề hiện tại của Lục Phiến Môn vấn đề nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chỉ cần chấn chỉnh lòng người là được."
"Ngươi không cần quá để ý, trái lại là thế cục Thần Đô không tốt lắm."
"Thái Tông đã chết trong tay của Ám Vương. Vốn dĩ Cao Tông muốn được khôi phục nhập chủ Thái Hòa Điện, nhưng hắn lại bị Từ Trường Khanh cản lại."
"Gần đây hai bên đã xảy ra xung đột không chỉ một lần. Cao Tông và Thái Tông để mặc hậu quả xấu Từ Trường Khanh xuất hiện. Quyền lực của Từ Trường Khanh hiện đang bành trướng, và có khuynh hướng thống trị kẻ yếu và kẻ mạnh."
"Thái Tông và Cao Tông không muốn nhúng tay vào, muốn Từ Trường Khanh gánh chịu cắn trả khi xây dựng Quan Tinh Đài. Người sáng suốt tự nhiên chủ động tách khỏi Từ Trường Khanh, nhưng trên chẳng bao giờ thiếu những kẻ xấu xa nịnh hót, cũng không thiếu những quan lại tàn ác bại hoại đạo đức.”
“Từ Trường Khanh cũng biết rõ, hắn đã cắt đứt với thanh lưu, cho nên những quan chức được đề bạt gần đây đều là những quan chức có tiếng xấu, còn có vài người chủ động dựa vào Từ Trường Khanh để làm giàu. Bởi vì Thái Tông và Cao Tông đã bỏ mặc, thế lực Từ Trường Khanh hiện tại rất khó trị."
"Tại thời điểm mấu chốt này, bọn họ biết ngươi trở về, nhất định sẽ lập tức chạy tới đây."
"Lần này dồ nhi định ủng hộ ai?"
Triệu Vô Độ vừa dứt lời, lão quản gia đã khom người, cẩn thận đi đến, thấp giọng nói: "Nhị thiếu gia.”
"Thủ phụ Từ đại nhân đến rồi, hắn muốn đang ở ngoài muốn gặp ngươi."
Triệu Vô Độ thở dài nói: "Phủ đệ này, như trở thành cái rây rồi vậy. Không biết có bao nhiêu tai mắt bên ngoài, một ít người hầu ta tin tưởng, hiện tại cũng không còn đáng tin."
"Những lợi ích mà ta có thể mang lại cho họ đều có hạn, kém xa so với những người có suy nghĩ."
Triệu Vô Độ rất bất đắc dĩ, bây giờ phủ đệ giống như hoàng cung vậy, cho dù là chí tôn trong cung cũng không cách nào cắt đứt việc ngoại môn và hậu cung có quan hệ bí mật, hiện tại Triệu Vô Độ đương nhiên không thể.